Nói chung mình cảm ơn mọi người đã đóng góp ý kiến, chia sẻ với mình. Có gạch có đá thì cứ đè cái đầu mình các thím nhé, các ông bố,bà mẹ ở đây muốn tốt cho mình cả thôi. Mình lâu rồi chưa tán gái (cứ tạm gọi là như thế) nên coi như 1 thằng mới lớp 1 nhờ sự chỉ dạy của các thím. Trong thời gian trước đến gần đây thì hầu như mình đc gái tán thôi. Thanks các thím nhé
Mới ngày hôm qua, một ngày như bao ngày bình thường khác, đang update thớt kia nhiệt tình thì tối về bố nuôi xuống chơi. 2 ông bố ép chủ nhật này đi xem mặt gái. 2 ông cũng bóng gió bấy lâu nhưng chỉ nghĩ là đùa, ai ngờ lần này làm căng thật rồi
Mình: trai 28, chưa 1 lần XH, 1 lần yêu. Công việc tạm cho là ổn.
Gái: kém 4 tuổi, giáo viên tại trường ngày xưa mình học. Nghe đâu là gái ngoan, theo miêu tả thì mặt ưa nhìn, dáng thì không biết, đang dò hỏi.
Nhưng mình lại chưa muốn cưới vợ hay quen ai khác (chủ yếu do chưa quên được ex ). Hơn nữa kinh tế hơi khó khăn, lấy về không biết nuôi vợ nuôi con ra sao cả.
Hóng thánh giúp
bắt đầu
Tối qua, buồn buồn, lôi cái hình duy nhất của mình với ex ra xem, rồi xách xe chạy lên nhà bố nuôi (bố nuôi chính là bố ex, ex mất nên nhận mình làm con, mình cũng nhận bố làm bố nuôi, thỉnh thoảng hay đùa là bố vợ).
Đang nói chuyện ngon lành thì bố nuôi đề cập đến ngày chủ nhật.
-Chủ nhật chở bố con lên đây sớm sớm, lâu lắm không nói chuyện với ông ấy rồi.
-Dạ, lên chơi thôi chứ bố?
-Ơ, thằng này, lên chơi rồi tao hẹn người ta đến xem mặt luôn, mày định lơ đi à?
-Đâu có bố..hay để thêm thời gian nữa đi bố?
-Thêm gì mà thêm, 7 -8 năm rồi mày có chịu ai đâu mà thêm.
-Nhưng con chưa muốn, chả gặp đâu bố
-Mày, gặp là gặp…
Thấy mình có vẻ căng bố lại quay sang bài cũ.
-Hạnh ơi, con về mà bắt thằng T cưới vợ kìa, bố nói nó không thèm nghe con ạ
Khổ lắm các thím, cứ bố nói câu này là mình chịu, đành lại an tạ lỗi với bố. Nhắm mắt đưa chân thôi.
to be continue …
tiếp theo
Lên xin ý kiến mọi người, nay cũng update để mọi người rõ tình hình.
Sáng chủ nhật, 7h dậy, thể dục thể tao, vệ sinh chân tay mặt mũi đến 8h thì vào ăn sáng, đang ăn thì bố nuôi gọi điện.
“Làm lên sớm, đưa bố lên nói chuyện tí, rồi chở mẹ mày đi chợ nghe con”
Ăn sáng xong, 8h30 vào bận cái sơ mi sọc đỏ trắng + cái quần zeen, chở bố lên nhà bố nuôi.
Lên đến nơi bỏ 2 ông bố ở đó, mình chở mẹ đi đi chợ, khoảng 9h30 về. Về vừa đến sân thì thấy con bé nào vừa đi vào phía trong bếp, cũng không qua tâm. Bố nuôi ới ra.
“Có Lương nó sang phụ nấu đó Lam à” Lam là tên mẹ nuôi mình nhé.
Cứ tạm biết là có em nào têm Lương qua, nghĩ ổn, mình đỡ phải nấu cùng mẹ. Sau đó xin phép 2 ông bố đi cafe với bạn tí (chủ nhật hay ngồi cafe).
“Bố, con đi cafe với mấy thằng bạn tí con về” Nói thế chứ đã có đếch thằng nào gọi đâu, thôi cứ đi ra gọi sau.
“Về sớm đó”
Rồi, thế là đi, ra ngồi quán cũng cách đó không xa, gọi 1 lúc cũng có 2 thằng, ngồi đến 10h45 thì về. Về đến nhà thấy thêm 1 cái xe máy, nhìn vào phòng khách thì thấy 2 người cũng trạc tuổi bố nuôi. Cả bố nuôi với 2 người cứ nhìn mình, nghĩ chắc là bố mẹ cô bé xem mặt đây. Mình vào nhà chỗ mọi người đang ngồi.
“Dạ, con chào cô chú”
2 người đó ừ ừ, gật gật rồi mình vào phòng bố nghịch máy chơi, máy tính chả có cái gì ngoài pikachu. Chơi 1 tí thì bố nuôi kêu xuống phụ mẹ dọn mâm. Xuống thấy mẹ với cái con bé ngồi nãy đang bê thức ăn ra bàn. Mẹ nhìn con bé nói với mình.
“Mẹ, xong chưa mẹ? để con dọn luôn”
“Ừ, đang dọn. Đây là em Lương, con chú Thiện cô Hương. Nay cho 2 đứa bây gặp mặt đó” nói xong mẹ cười cười. Em Lương quay lại nhìn mình cũng cười 1 cái.
“Dạ, em chào anh”
“Ừ” cũng ừ cái, gật cái, cười cái với em nó. Nhìn em nó thì mặt cũng khá xinh, nhưng không bằng ex, cao hơn ex khoảng 5 cm (khoảng 168 cm, ước chừng được vì trong nhà em nó đi chân trần), dáng khá chuẩn, nặng tầm 55 đổ xuống, mặc bộ váy hồng trắng dài ngang đầu gối, tạm thời thế đã.
Xong, cả nhà ngồi vào bàn, bố nuôi xách ra 1 chai Valentine (quên nhìn xem là valentine mấy). Mình mở rồi rót cho mọi người, mỗi người Ly, mẹ cũng uống, mẹ em Lương cũng 1 ly, em Lương cũng 1 ly. Xong bố mình bắt đầu buổi gặp mặt.
“Hồi nãy thì mọi người cũng đã biết nhau sơ sơ rồi, đây là ông Đ, bố của thằng T là con nuôi tôi. Còn đây là Chú Thiện, cô Hương, làm cùng cơ quan, đây là Lương con của Chú Thiện. Hôm nay làm bữa ăn nhẹ có 2 bên cho mọi người làm quen, sau dễ bề đi lại. Thằng T nó được phép đưa đón Lương nhiều hơn.” bố nuôi nói như mọi việc xong rồi ấy, chưa gì đã nói chuyện đi lại, đưa đón.
“Mới gặp mà bố, đi lại gì?” mình nói bâng quơ giữa bàn ăn thế. mấy ông bố cũng lạ, đã yêu đã đương gì đâu mà cứ như xong rồi.
“Mày..không nói nữa. Mọi người ta nâng ly cái nhỉ” Cả nhà làm phát hết ly đầu tiên, nhìn em Lương cười bẽn lẽn lắm, có lúm đồng tiền, khá là duyên, cơ mà mình vẫn chưa có cảm xúc gì.. BỮa ăn trôi qua trong tiếng cười đùa của mọi người, mình thì thỉnh thoảng ai hỏi mới trả lời, em Lương cũng thế.
Ăn xong mọi người ra phòng khách uống nước, mình đang định đi ra thì bố nuôi kêu.
“Mày ở lại phụ Lương dọn dẹp, để mẹ mày ra nói chuyện với cô chú”
Em lương chen vào.
“Thôi, con dọn được rồi, để anh T ra ngoài đó cho vui”
Bố mình tiếp luôn.
“Con không phải ngại, để nó làm cho quen”
Đành ở lại, giọng em lương khá nhẹ, nhìn có vẻ đảm đang, mọi người ra xong thì em ấy bê đĩa hoa quả (cái này hình như em nó mua qua, chứ lúc đi chợ mình không mua). Lúc đó mình dọn bát đĩa lại chậu rửa. Em nó xuống, em nó rửa qua nước rửa chén vứt bát đĩa qua chậu nước sạch. Mình cũng bon chen lại rửa cùng. Nhìn bàn tay khá trắng, ngón tay khá đẹp, 1 chiếc vòng vàng ngay cổ tay (cái này mà gặp cướp thì nguy lắm).
“Thôi, anh nghỉ đi, để em rửa được rồi”
“Có gì đâu, haizz”
2 đứa im lặng thế, thỉnh thoảng hỏi han câu. Đang chăm chú rửa thì em nó nói sang.
“Thật ra em biết anh lâu rồi”
“Hả, anh có gặp em khi nào đâu biết?”
“Bạn học em gần nhà anh, đi qua nhà anh mấy lần”
“Ai?”
“Vân, Mai”
“À…thế à, ừ, 2 đứa đó cùng xóm anh”
“Nghe bảo ngày xưa anh học giỏi lắm?”
“Giỏi gì. Bình thường thôi”
“Anh cứ khiêm tốn”
“Khiêm gì. Nói thật đó. Mà em chủ nhiệm lớp mấy?”
“10A anh ạ”
“Lợp chọn nhỉ?”
“Dạ. Có mấy đứa xã anh đó”
“Ờ, chịu, bé quá không biết. Thế chắc ngày xưa cũng giỏi nhỉ?”
“Dạ, cũng bình thường anh ạ”
“Hờ, bình thường mà chủ nhiệm lớp A?”
“Hì hì..”
“Anh cứ tưởng anh với em lạ hoắc lạ huơ nhau đó, ai ngờ em cũng biết anh”
“Thì vô tình thấy anh đứng cởi trần trước ngõ lúc em đi qua thôi”
“Hả? Còn thế nữa à?”
“Hì hì.. Mà em cũng nghe cô chú kể nhiều về anh”
“Kể gì, chú toàn tâng anh lên đó, sợ anh ế. đừng tin”
“Anh lại đùa”
“Hờ, không tin thôi”
“Hì. Em không biết em có làm cho anh vui được như chị không..”
em đang chuẩn bị nói tiếp thì mình chen ngang.
“Haizzz, từ từ em, mới gặp, đã có gì đâu, đừng suy nghĩ gì cả. Xong rồi, lên nhà thôi”
nghĩ đã có gì đâu mà em nó nói thế nhỉ. Tạm thời kệ đã, 2 đứa lên nhà, nghe mấy cụ đang bảo nhau là mong 2 đứa thế này thế khác… mình chui vào phòng bố chơi pikachu tiếp. em nó thì đi ra phòng khách. bố nuôi kêu mình luôn.
“T, ra đây”
“Con mệt, con nghỉ tí”
“Mệt gì? có chút mà mệt,ra đây nói chuyện với cô chú”
“Dạ”
Đi ra, ngồi bla 1 lúc, cô chú chủ yếu hỏi làm ổn không, khó khăn gì thì ới cô chú cô chú có người bên tỉnh. Mình cũng hỏi han cô chú, công việc, sức khỏe, gia đình, cũng đàng khoàng vì còn đó bố mẹ nuôi, bố đẻ nữa. Nói chuyện đến khoảng 1h thì Chú Thiện, cô Hương, em Lương về, mình cũng chở bố mình về. Cũng chả cần biết số điện thoại em Lương luôn.
Đến tối thì 2 thằng hồi sáng cafe gọi ra quán cafe cũ coi đá bóng. Đang ngồi nhâm nhi chờ đến giờ thì có tin nhắn từ số lạ.
“Anh cũng đi cafe à, em đang ngồi quán anh nè, lại bàn em tí, phía đằng góc ấy”
Mình nhắn lại
“Ai đây nhỉ?”
“Em Lương”
“À, ừ, anh đang ngồi với bạn, em cứ ngồi đi, khi khác”
“Dạ, nếu lại được anh lại”
1 lúc sau thì sếp mình gọi, bảo sáng nay đến nhà sếp lấy tập hồ sơ lên xem, sếp hôm nay đi công tác luôn. mình ra ngoài nghe, vừa xong thì thấy 2 con, 1 thằng đi ra về, có em Lương. em chào mình
“Anh..anh cũng về à”
“À em, lương à. Anh ra nghe điện thoại thôi”
“Dạ, đây là bạn em. Còn đây là anh T, bạn Lương”
Mấy đứa kia chào mình, mình cùng chào xã giao rồi em nó với bạn về, mình vào xem đá bóng tiếp.
Hết ngày chủ nhật.
to be continue …
tiếp theo
Ngày thứ 2 cũng không có gì xảy ra cả. Sáng lên công ty update cho mọi người xong làm cái hồ sơ vay vốn cho khách hàng sáng sớm sếp đưa. Đến chiều về đến nhà đưa điện thoại ra xem thì nhận được 1 tin nhắn của Lương.
“Anh đi làm về chưa ạ? Có mệt không anh”
Tin nhắn đến lúc 17h:46 lúc đó mình đang đi trên đường, thường để chế độ rung nên đi đường có ai gọi hay nhắn tin đều không biết. Đọc xong vứt điện thoại ra giường, ra nghịch bóng lúc rồi vào tắm. Tắm xong nhắn tin lại cho Lương.
“Ừ, anh vừa tắm xong. Cơm chưa em?”
Không thấy tin nhắn lại nên mình ra ăn cơm. Ăn, rửa dọn xong vào phòng lại thấy tin nhắn của Lương.
“Dạ, em vừa ăn xong. Anh cũng làm ăn cơm đi”
Không biết nên nhắn tin gì lại nên mình thôi, facebook tí rồi mình theo lời các thánh ở đây thử mở lòng xem sao, thử sang nhà con bé hàng xóm dò hỏi về em Lương ra làm sao. Nhà con bé này thì mình hay sang, vì có khế, ổi,… nói chung là hoa quả khá nhiều, chiều chiều thể dục thể thao xong hay mon men vào nhà nó ăn hoa quả. Đến thì nó đang tắm thì phải, tiếng nước róc rách róc rách, mình vào nhà chơi với con em nó, lớp 5 thì phải, nhân tiện còn có mấy múi bưởi nên bóc ăn luôn. 1 lúc sau nó vào.
Ngồi nói chuyện linh tinh 1 chút rồi mình cũng dò hỏi.
“Bạn mày có con nào tên Lương hả Vân?”
“Ờ, sao chú biết?” Ở nhà mình toàn được mấy em trong xóm gọi là chú, 28 mà đã bị gọi chú, đậu xanh rau má.
“Thằng bạn tao quen, con đó sao?”
“Cũng được, lại là giáo viên trương ta đó chú”
“Ờ ờ, yêu đương chi ai chưa?”
“Chưa. Hăn nhiều thằng tán mà nỏ ưng ai thì phải. Mà hắn cũng biết chú đó”
“Ờ, kiêu nhỉ? Mà sao biết, gặp đâu mà biết”
“Hắn qua nhà Vân chơi suốt, chú không để ý đó thôi. Toàn khen chú”
“Khen chi?”
“Thì khen thế, Vân có biết.”
“Mà tính tình hắn sao? Theo mày được không?”
“Tình tình hay lắm, vô tư, vui, lại nấu ăn ngon”
“Ờ, cũng hay đó nhỉ?”
“Mà thằng bạn chú là ai thế?”
“Haizzz, hỏi chi, mày không biết đâu.”
Tóm lại là chủ đề chính về Lương tóm tắt như thế, sau đó ngồi con Vân nói về 1 đống đứa nữa trong lớp nó, đầy đủ ngành nghề, khoảng 9h thì thằng bồ con này đến chơi, mình té về nhà, đắp chăn nằm phơi t rym ngủ
Đến khoảng 11h thì Lương lại nhắn tin.
“Anh ngủ chưa? Anh đi ngủ sớm mai còn đi làm sớm.”
“Ừm, anh cũng chuẩn bị ngủ, em thức chi muộn thế?”
“Dạ, em soạn bài, cũng sắp ngủ rùi anh ạ”
“Ừm, thôi, anh ngủ đây, em làm ngủ đi”
“Dạ, chúc anh ngủ ngon”
Xong, hết ngày thứ 2, mình đi ngủ, hình như vẫn chưa có cảm xúc gì…các thím đừng gạch mình nhá, từ từ cho mình tìm chút cảm xúc.
to be continue …
tiếp theo
Trước hết mình cảm ơn mọi người đã quan tâm, thường thì chỉ ngày mình mới update được. vì ban đêm mình không dùng máy tính + mạng chỗ mình không lên được, sáng nay trước khi đi làm bị nôn nên đi làm muộn, update hơi muộn
Sáng thứ 3, 6h30 xách Ex đi làm, tính xuống lấy hồ sơ từ sếp rồi để đi thẩm định tài sản trong ngày luôn nên đi cái ex vì đường khá xa, bình thường mình cứ túc tắc con wave 110 thôi. Xuông gặp ông sếp, ổng bảo:
“Ông này khách quen, chú giải quyết nhanh nhanh hộ anh, trong ngày thì càng tốt, không thì qua ngày mai thôi, cái này khá lớn đó”
Mình gật đầu rồi chạy tiếp về công ty, vụ này thì lớn nhưng chắc chả đến phần mình. Qua tay sếp, lại là khách quen thì bao nhiêu cái gọi là “cảm ơn” chắc ông sếp ẵm trọn.
Chạy tới công ty vào review cho mọi người luôn (thứ 2 đó nhé), xong thì trả lời thêm ít comment rồi làm việc, vừa làm việc vừa hóng ý kiến các thím. Giữa buổi thì mình có nhắn tin cho em Lương (đoạn này có update nóng luôn rồi,mình xin bỏ luôn vào đây cho ai chưa kịp hóng).
Mình: “Em đang dạy à? Có mệt lắm không?”
Lương: “Dạ, em chiều mới có tiết anh ạ, anh làm mệt không?”
Mình: “Ờ ờ, tưởng em dang dạy, anh bình thường. Anh làm tiếp đây”
Lương: “Dạ. hi hi”
Xong thì mình làm việc tiếp, thật sự thì chả bao giờ chủ động nhắn tin cho gái nên mình cũng không biết hỏi han gì nhiều. Lại tiếp tục làm việc, lại tiếp tục hóng ý các thánh ở đây.
Nghỉ trưa, đang chuẩn bị ăn cơm thì Lương nhắn tin cho mình.
L: Anh nghỉ trưa chưa ạ?
Mình: Anh cũng chuẩn bị đi ăn cơm. Em ăn chưa?
L: Dạ, rồi anh ạ. Anh ăn nhiêu vô nha.
Mình: Ừm, anh đi ăn đã.
Xong mình đi ăn, tự nhiên thấy có chút quan tâm cũng thích, thích thì thích vậy chứ cái cảm xúc để yêu thì vẫn chưa có thí phải.
Đầu giờ chiều mình định đi thẩm định tài sản thế chấp ông khách hồi sáng, nhưng gọi cho ông thì ông bảo đang đi Hà nội, hôm nay (thứ 3) mới về. Thôi, thì để mai đi. Hồ sơ sáng cũng chuẩn bị rồi, nên lúc đó không có nhiều việc, thỉnh thoảng hộ người này tí, hộ người kia tí, rồi hóng voz, hóng chán lại quay sang chém với con em đồng nghiệp. Mô tả con em này tí: Tên Phương, sinh năm 1990, cũng khá cao, học học viện ngân hàng ra. Chắc cũng có ô to nên vừa ra trường được nhận vào luôn (ở quê mình cơ chế xin việc khó lắm, không chỉ cứ giỏi là apply được vào chỗ ngon đâu). Em này thì nghe đâu cũng yêu thời sinh viên rồi. Chạy Vespa. Có vẻ khá chảnh, kiêu. Mình cũng chỉ nc thế chứ không có ý gì đâu nhé (đoạn này cũng không có gì quan trọng, mình ko review nhé)
Đang bla với con bé đó thì có ông khách tới làm thủ tục vay vốn, tưởng đâu tìm được khách riêng cho mình thì ổng bảo.
-Em là T phải không?
-Dạ
-Anh là bạn anh M, anh M giới thiệu anh vào gặp em.
Rồi, lại khách của sếp. Lại hì hục tiếp nhận, xong xuôi thì cũng hoàn thiện hồ sơ, chờ ngày thẩm định. Ba cái thẩm định này làm cho có, chứ đã qua sếp rồi thì coi như xong. Ổng về thì mình alo cho sếp để comfirm thông tin cho chắc ăn.
Chiều khoảng 5h30 đang chuẩn bị về thì nhận được tin nhắn của Lương
Lương: “Anh về chưa, em vừa hết tiết anh ạ. Mệt quá”
Mình: “Ừ, dạy muộn nhỉ? anh cũng chuẩn bị về”
Lương: “Dạ, 3 dạy 3 tiết cuối anh ạ. Hì”
Mình: “Ừm, thôi, anh về đã”
Cất điện thoại, cũng chả nghĩ gì, cứ vừa đi vừa nói chuyện với đồng nghiệp xuống lấy xe. Rồi về.
Về đang chơi bóng thì con bé hàng xóm về. Một lúc sau nó chạy ra kêu mình.
Nó: “Chú chú, lại đây Vân hỏi”
Mình: “Hỏi gì? Lên đây.”
Nó túc tắc chạy lên.
Nó: “Bạn chú tán con Lương là ai đó?”
Mình: “Hỏi làm gì?”
Nó: “Thì chú cứ trả lời đi”
Mình: “Thôi, không cần biết. hỏi hết chưa”
Nó: “Chú..hắn nhắn tin cho Vân cứ hỏi chú”
Mình: “Hỏi chi? Chắc muốn điều tra thông tin thằng bạn tau đó”
Nó: “Mô (đâu). Hắn hỏi chú thích chi, cao, rộng”
Mình: “Làm gì? Vớ vẩn”
Nó: “Vân biết được à, biết đã không hỏi chú. Bữa nào cho Vân coi số dày chú”
Mình: “Làm chi?”
Nó: “Hắn cũng hỏi”
Mình: “Thôi mệt, biến đi. Mà có quả chi ăn không?”
Nó: “Không, chú ăn hết rồi gì nữa”
Mình: “Ờ ờ, thế thì xong rồi, về đi, không về thì lại chơi với chó tao. Haha”
Xong, nó về. Mình chơi tí rồi vào tắm rửa, ăn cơm.
Đến 20h thì nhận được tin nhắn của Lương.
Lương: “Anh đang làm gì đó ạ? Có đi chơi đâu không anh?”
Mình: “Anh không, chả biết đi đâu. Đang tính ngủ”
Lương: “Ngủ giờ này á? Để gà lên chuồng đã anh. Hi”
Mình: “Gà nhà anh có đâu, nên anh ngủ thay gà”
Lương: “hì, tối mai anh bận gì không?”
Mình: “Cũng chưa biết? Có gì à?”
Lương: “Dạ, mai bạn em sinh nhật, anh đi với em nha”
Mình: “sinh nhật bạn à? anh có quen đâu”
Lương: “Thì đi rồi quen mà anh, đi nha anh”
Mình: “Để coi tối mai bận gì không đã”
Lương: “Dạ.Hi”
Cũng không biết nhắn lại sao cả nên mình cầm đt lướt face tí, voz tí rồi cũng lăn ra ngủ. Ngày ngồi chém gió chém bão mà cũng mệt ra trò các thím ạ.
Đến sáng sớm nay tỉnh dây, cầm đt thì thấy tin nhắn của Lương.
“anh đừng cứ như vậy nưa, đừng đối xử với em vậy nữa”
MÌnh không biết nhắn tin lại thế nào, nên thôi, ăn cơm tắm rửa đi làm (mình quen tắm buổi sáng, tắm xong sảng khoái lắm).
PS: Nên đi sinh nhật không cấc thím. Với cái tin nhắn cuối thì nói sao với em nó.
to be continue …
tiếp theo
Sáng – trưa thứ 4
Sáng tin nhắn của Lương thì mình kể rồi. Sáng có thím gợi ý nhắn tin cho Lương:
“Chuyện tình cảm cứ để từ từ nhóc à”
Mình sửa thành: “Chuyện tình cảm cứ từ từ em à, cái gì đến sẽ đến” rồi gửi cho em nó, lúc nhắn tin là 10h15 tầm 30 phút sau mình nhận được tin của Lương:
“Dạ, em vừa hết tiết. Không có chi mô(đâu) anh ạ.Anh đừng nghĩ chi cả. Hi hi” nguyên văn đó nhé các thím (thêm cái này (đâu)).
Lúc đó đang bận thẩm định nên mình không rep gì cả. Đến trưa ăn cơm xong định gọi cho Lương để hỏi tối mấy giờ đi để lên (nghe lời các thánh khuyên bảo, góp ý) thì có số lạ gọi đến.
Mình: Alo
Số lạ: Cho em hỏi đây có phải là anh T không ạ? – Giọng con gái đầu dây, chưa nghe bao giờ.
Mình: Ừ, đúng rồi em?
Số lạ: Dạ, em là Bình, bạn của Lương ạ.
Mình: À, ừ, anh chào em. Có chuyện chi à em.
Số lạ: Hì. làm quen anh tí thôi ạ, được không anh.
Mình: ờ, rồi đấy, quen rồi đấy.
số lạ: Hì. thế là quen à anh?
Mình: Ừ.
Số lạ: Hì. anh nói chuyện hay thật.
Mình: Em quá khen, ai chê, chỉ có em khen.
Số lạ: Hì. em đùa tí thôi, tối sinh nhật em anh lên góp vui nha anh
Mình: À, ừ. để anh coi bận không đã.
Số lạ: Dạ, thế thôi, em chào anh
Mình: Ừ, chào em.
Nghe xong điện thoại mình gọi cho Lương.
Lương: Da, anh
Mình: Ừ, sao biết anh?
Lương: Thì số anh không anh thì là ai nữa
Mình: Nhỡ có ai cầm máy anh gọi thì sao?
Lương: Hì. Mà hôm nay anh lại gọi cho em cơ đấy
Mình: Ừm, gọi coi tối mấy giờ đi để anh lên.
Lương: Anh đi được á, Vui quá. 8h anh nha.
Mình: Ừm, cũng rảnh mà. Thế 8h kém anh lên.
Lương: hì. dạ.
Mình: Thế tối gặp. em ngủ nghỉ đi he.
Gọi điện xong ra nhâm nhi li cafe rồi vào review cho các thím đây. Chả biết tối thế nào. Cứ đi coi sao.
PS: Các thím cứ gạch nhé, tí về mình nhận. Giờ phải đi thẩm định cho xong cái hồ sơ nữa đây
to be continue …
tiếp theo
Update chiều – tối thứ 4 (chiều ức chế, tối sinh nhật)
Tối qua về định lên chào các thím câu, nhưng mà uống nên đau đầu quá, ngủ cho khỏe
Chiều qua sau khi review buổi sáng cho các thím, mình đi thẩm định, đến thì ổng giám đốc bên đó đi khỏi, alo cho sếp mình thì cứ thẩm định cho có đi, giải quyết nhanh cho ổng. Cũng làm đầy đủ thủ tục rồi về cơ quan hóng hớt voz.
Trong phòng có con bé người Vình (hôm mình có kể sơ qua rồi đới) cứ thỉnh thoảng chạy sang hỏi cái này qua cái khác, ức chế cmn được, học ngân hàng ra mà excel, word động cái gì cũng hỏi. Đỉnh điểm là cái lũy thừa ấy, nó chạy qua hỏi đến lần thứ 4, mình bực quá nói nó
Mình: “Cái này mà cũng không biết à, 4 năm của em em học cái gì, chỉ được mỗi chat thì nhanh thôi” mình không phải làm cao gì, nhưng mấy cái đơn giản này không làm được bực lắm, em nó nghe đến đây chắc cũng thấy tủi, nhưng cũng tức mình ra mặt.
Nó: “Anh không chỉ thì thôi, gì mà mắng em lớn vậy” Sau nó lủi thủi về chỗ, 2 đứa cãi nhau cả phòng ngồi nhìn.
Sau nó im lặng, mình vừa làm vừa hóng hớt các thánh, nó cữ lâu lâu lại lởn vởn sau chỗ mình, làm hóng cũng thậm thà thậm thụt.
Chiều đi làm về, đang ngắm nhìn dòng xe cộ, nghĩ coi buổi tối nó sẽ ra làm sao thì ở đâu cái sirius vượt phải, đảo 1 phát ngay trước mũi xe, làm đầu xe quẹo trái vướng vào 1 xe khác, 2 xe cùng ngã, cái xe thằng trẻ trâu kia éo thèm dừng lại hỏi han, sau khi thân thiện với người vừa ngã với mình 1 tí thì dựng con EX dậy đuổi theo luôn, đến đoạn đèn đỏ thì nó dừng, mình đuổi kịp, chặn ngay đầu xe nó, chống xe xuống hỏi tội nó.
Mình: “Chú mày. Đi đứng kiểu đó à, mày không có chút lịch sự nào đứng lại mà xin lỗi câu à?”
Nó: “Tôi làm gì ông mà phải xin lỗi” Thằng này nhìn ít tuổi hơn mình nhiều, lại chở đứa bạn gái(nghi thế).
Mình: “Này, tao nói lịch sự không nghe đừng trách tao”
Nó: “ĐM, tôi *** xin lỗi đấy, làm được gì nhau”
Nó vừa dứt câu, mình ức chế quá bớp ngay cái mũ bảo hiểm nó đang đội trên đầu (lúc đôi co nó chả hiểu sao lại tháo quai mũ ra) phan nó 1 phát luôn, nó dơ tay đỡ kịp không ăn nguyên quả mũ vào đầu, mũ tuột tay bay mẹ nó xuống đường, mũ đểu->vỡ. Nó vẫn câng mặt lên cãi chày cãi cối. Mình dơ tay bạt nó 1 phát nữa vào tai.
“ĐM, bố lếu bố láo, thằng trẻ trâu” Tát nó xong chửi nó luôn. ức chế lắm các thím ợ.
Xong nó cúi xuống chống tay ở xe nó, tay còn lại xoa xoa cái tai nó, chắc cũng khá đau. Con bạn gái nó chạy tới chỗ mình.
“Có gì cho chúng em xin lỗi. Anh bỏ qua cho bạn em” Con bé này cũng khá xinh, mắc cái hơi ngắn người
“Ừ, anh cũng xin lỗi, nhưng nó láo quá”
Xong mình leo lên xe chạy về nhà tiếp mặc cho mọi người nhìn chưa hiểu chuyện gì. Đi được khoảng 500m thì có số lạ gọi đến.
“Anh phải anh T không ạ?”
“Ừ, anh T đây. ai đây”
“Anh ơi, anh làm rơi thẻ nhân viên”
“À, thế à, em đang ở đâu để anh xin lại”
“Dạ, chỗ lúc nãy đấy ạ”
“ừ”
Trên đường quay lại thấy có cái quán mũ bảo hiểm, mình chạy vào mua cái 150k luôn. 1 lúc sau tới chỗ lúc nãy, 2 đứa kia đang dừng xe ở vệ đường.
“Của anh đây ạ”
“Ừ, anh cảm ơn”
Thằng kia chen vào
“Anh, Cho em xl. Tại em đang vội”
“Ừ, lần sau đi đứng cẩn thận, gặp thằng khác thì chú toi rồi đó”
“Dạ”
“Đây, đền chú cái mũ”
“Dạ thôi anh, mũ đểu ấy mà”
“Cầm đi, anh về”
Xong thì về chuẩn bị tối đi sinh nhật, tự nhiên mất toi 150k.
7h30 mình bắt đầu đi, trên đường ghé qua mua bó qua hồng đỏ(hoa hòe thì mình cứ mua thế, éo biết bạn bè thì chọn hoa gì). Đến nơi chắc 8h kém 15 gì đó, hỏi mãi mới biết nhà Lương (vì chưa đến bao giờ). Đến cổng chờ 1 lúc thì Lương ra. Mặc cái bộ váy bữa gặp mặt, khác là đi cái dày đỏ (khoảng 7 phân, đã cao nhìn lại càng cao), mặt có make up nhẹ nhìn xinh hơn hôm gặp mặt nhiều. Còn mình thì mắc cái sơ mi ngắn ống, dài qua thắt lưng 1 chút, đủ khoe bộ ngực lực lưỡng, với 2 bắp tay khá đep . quần jeen, dày nâu hơi nhọn. mặc thế đủ khoe cái tờ rym khá chuẩn của mình .
Lương leo lên ngồi, ngồi ngang (con gái rõ khổ, mặc váy làm chi cho khổ thế nhỉ) chân bắt chéo nhau. Xe EX thì các thím biết là nó dốc về phía trước nhiều, nên Lương ngồi nghiêng hẳn về cái lưng mình, tay vòng nhẹ qua eo mình.
Lương: “CHo em vịn anh cái không em rơi mất”
Mình: “Haha. Ừm” Câu nói của lương thấy buồn cười lắm các thím ợ.
Lương: “Rồi, đi thôi anh”
Mình: “Ừm, em chỉ đường nha”
Siết ga chạy, má nó, mình chở Lương mà lại nhớ cái lần đầu chở E H). Éo làm sao nghĩ sau mình giờ là Lương nữa. Haizz, nghĩ buồn 1 chút, mùi nước hoa nhẹ của Lương khá quyến rũ, đang suy nghĩ thì Lương vỗ vai.
“Đây, đến rồi anh”
“À, ừ” Mình dừng xe.
“anh vào luôn đi”
“Không gọi bạn ra à”
“Gọi gì, anh cứ cho xe vào đi”
Cho xe vào, dừng xe, Lương xuống định bước vào thì mình với tay lấy bó hoa. Lương thấy có vẻ ngạc nhiên.
“Ủa, anh mua lúc nào vậy, mua làm chi?”
“Sinh nhật thì phải có hoa chứ em”
“Òa, giờ mới biết anh cũng chu đáo nhỉ”
“Chuyện, vào thôi”
Vào thêm đoạn thì Bình (chủ buổi tiệc) đon đả ra chào. Bình này nhìn khá ngon.
“Chào 2 người, đến hơi muộn nha”
“Chúc mừng sinh nhật em” Mình vừa nói vừa đưa bó hoa ra tặng Bình.
“Dạ, đẹp qua anh ha, em cảm ơn nhiều” KHuyến mãi thêm cho mình 1 nụ cười.
Lương cũng lôi ra 1 gói quà nhỏ nhỏ (để trong túi xách) tặng Bình.
“Chà, 2 người bữa nay chu đáo quá. Thôi, 2 người vào đi”
Bước vào trong, có khoảng 12 người . Vào buổi tiệc thì Bình giới thiệu luôn. Có 7 đứa bạn bình, 1 thằng bạn trai Bình, 1 thằng là bạn của bạn Bình nhưng giờ chơi với nhóm Bình, Lương luôn.
Có cái thằng bạn của bạn Bình (thằng này tên Tuấn) thỉnh thoảng nhìn về phía mình với Lương, mình thì ngồi chủ yếu là im lặng, ai hỏi thì nói vậy thôi, chủ yếu bọn bạn lớp Bình với Lương ngồi nói. Xong nghi lễ thổi nến cắt bánh thì cả nhóm kéo nhau đi hát. Chạy xuống quán dưới Nguyễn Văn Cừ (Vinh). từ trên đó xuống vinh khá xa nhưng vẫn chạy. Đoạn này cũng không có gì, vì gió nên không nc nhiều. Chỉ có điều là cái thằng Tuấn thỉnh thoảng lượn lại xe mình một cái rồi thôi.
Vào hát thằng người yêu Bình(tên là Thắng) gọi ra 2 két heniken khui mỗi thằng 1 lon.Bọn kia thì kêu ly, đá. Mình với thằng Thắng này thì uống nóng trong lon luôn. Tụi con gái bắt đầu chọn bài, mình cầm lon bia nhâm nhi. Bình ngồi trong cùng của dãy bên phải, đến thằng Thắng, đến Lương rồi đến mình. Thằng Tuấn thì ngồi phía đối diện. Bình quay sang hỏi.
B:”2 người hát bài gì đây”
L: “Đưa đây tao ghi cho”
L: “Anh hát bài gì?”
Mình(M): “Em cứ ghi đi, để anh nghĩ đã”
Lương ghi ghi 1 lúc rồi lại hỏi mình
L: “Nghĩ xong chưa?” Kèm them nụ cười, giờ mới để ý là Lương cười khá hiền, nhìn đằm thắm, khác với Ex một chút.
M: “Thôi, mọi người hát, anh không hát đâu”
B: “Sinh nhật em, anh hát tặng em bài đi” Bình nghe mình nói nên chen vào.
L: “Ừ, anh hát đi, thích nghe anh hát.Hì”
M: Mỉm cười cái ..”Ừm. Ghi cho anh bài Giã từ dĩ vãng, Nơi tình yêu bắt đầu”
B: “Anh hát toàn bài gì đâu, tặng em bài gì đi”
M: Mỉm cười ..”Ừm, tí khi nào em muốn anh tặng thì nói rồi anh ra bảo họ luôn”
Khi đang nói chuyện thì mọi người đã bắt đầu hát. toàn bài nhạc trẻ sau này nên mình không thích lắm, Thắng khui bia liên tục, chúc liên tục, mình cũng chả để sót lượt nào. cứ thế uống trong lon luôn.
Rồi đến bài mình “Nơi tình yêu bắt đâu” đáng lẽ ra bài Giã từ dĩ vãng trước nhưng ko hiểu sao lại bài này trước. bài này song ca, đùn đẩy 1 hồi không ai chịu hát, bình đẩy mic cho Lương bắt Lương vào giọng nữ, riêng giọng nam thì mình đang chuẩn bị cầm mic thì thằng Tuấn giật mic.
Tuấn: “Đây đây,để đây hát cho. Song ca với tình yêu cái” Mấy thằng ngồi bên phía thằng tuấn rú lên cổ vũ. Mình thì mỉm cười thôi, cái bố này vô duyên.
B: “Thôi, tuấn nghỉ đê, để anh T hát”
Tuấn: “Em để đó xem, anh hát tình cảm cho mà nghe”
Mình bấm tay Bình bảo thôi, kệ nó. Thằng đó bắt đầu vào, bit này là của Bằng kiều, mà nó vào thấp quá, lệch hết cả tông. Thắng dơ lon bia nhã ý cụng với mình, mình cũng tiếp thôi. thằng thắng khá nhã nhặn và lịch sự. nó chạy cái AB. Vừa nhâm nhi bia vừa nghe hát. Đến đoạn chuyển tông lên cao thì thằng Tuấn rớt cmn luôn. Cha nó chứ, hát thì dở mà đòi vào bài bằng kiểu. Nó chạy xuông đặt mic ở bàn, mình vẫn đang nói chuyện với Thắng. Bình dúi dúi vào mình.
B: “Anh T, anh hát đi”
Mình: “Họ hát mà, không hát nữa à, thì để anh thử coi sao”
B: “Hì…anh ơi, cho em lại nhạc bài này nhé”
Mình vốn biết nhạc, lại thuộc lời nên đứng lên phía trên nhìn xuống, hơi nghiêng về phía em Lương. Hát rất nhập tâm, trao trọn ánh mắt về phía Lương. Thật ra mình cũng muốn tỏ ý nói với Lương là: Anh đã tự cho mình thêm một cơ hội (mình nghĩ thế nhé các thím).
Lương hát cũng ngon lắm, nhập tâm, tình cảm. Xong bài phải nói là khá hợp, cả nhóm trầm trồ (mình không tự sướng đâu, đừng gạch).
Tiếp lại là bài Giã từ dĩ vãng. Đáng lẽ ra bọn chủ phải trộn bài giữa các list, đăng này để một mạch luôn. Lần này mình đơn ca. Hát như thể lần đầu hát, mình dường như cho tất cả cái ai oán, thương nhớ, da giết vào bài hát luôn. Coi như hát 1 lần, để tiếp nhận cái mới.
Xong bài hát thì cả phòng vỗ tay, chỉ thấy Lương ngồi trầm ngâm, hình như Lương đang suy nghĩ gì, để ý 1 chút thì lại 1 lon bia nữa đến tay, lần này thằng Tuấn mời. Chả biết thằng này uống sao, với mình Ken thì làm mình đi tiểu với đau đầu còn lại chả sao.
Sau tuấn lại mấy thằng bên kia sang mời tiếp, nghĩ là bị hội đồng nhưng mình vẫn ok. Lương có níu níu tay xuống bảo
L:”Anh uống nhiều rồi đó. ĐỪng uống nữa, tí còn đi xe”
M: “Ừm, không sao. Em yên tâm”
Đang hăng say thì Bình kéo lại.
B:”Anh T, Hát tặng em đi”
M:”À nhỉ, ừ. Chờ anh tí”
Mình xin phép ra nhờ next bài, chọn ngay bài “LÀ con gái thật tuyệt” (Các thím đừng gạch nhé, trước ở trọ toàn ngồi hát bài này trêu phòng mấy em sinh viên, hát hơi bựa)
Tên bài hát hiện lên, cả đám ngồi vỗ bàn rầm rầm, má nó chứ.
M: “Hôm nay sinh nhật Bình, anh xin hát bài…. chúc mừng sinh nhật em. Em tự nhiểu nhé “Là con gái thật tuyết” Kèm theo cái cười mỉm đủ khoe cái lúm đồng tiền bên má mình
Bài này hát nhiều nên giả giọng khá tốt. Cơ mà hát cũng ngại ra phết. Kệ,cứ hát cho vui thôi.
Xong thì lại uống bia. Thằng Tuấn vẫn cố chấp sang mời mình, nghĩ bụng, thôi thì cho nó ngủ luôn. Cứ 100% mà chơi. được đến 3 lần 100% nữa thì thằng đó tay bịt miệng chạy ra ngoài. Yếu mà đòi ra gió, mình vẫn chả làm sao. Vẫn thấy khát. Mấy thằng ngồi bên kia thấy thế chả dám mời mình nữa. Haizzzz. Riêng Thắng vẫn ok, nhưng cũng nhâm nhi đôi ngụm khi nâng lon với mình. Một lúc sau thì thằng ghé tai nói mình ra ngoài nói chuyện đỡ ồn áo. 2 thằng cầm 2 lon bia ra cầu thang ngồi nói chuyện tầm phào. Ra đây mình biết Thắng với Bình cũng khoảng gần 2 năm, nó làm bên xây dựng, cũng cần vốn, nó cũng bóng gió việc nhờ mình giúp vay vốn. Thắng cũng nói với mình, thằng Tuấn cũng tán Lương 5 tháng gì đó rồi. Mình cũng cười rồi thôi. Đang nói chuyện thì Bình gọi cho Thắng bảo vào thanh toán để về. Tiệc tan, chào mọi người về. Lúc về không đi theo tốp như lúc đi nữa. Khuya lạnh nên Lương ngồi sát mình hơn, mà mình cũng lạnh bà cố nó được. Về đến nhà Lương 2 đứa chào hỏi nhau rồi về.
“Em vào nghỉ sớm đi, mai đi dạy”
“Dạ, anh về cẩn thận nha”
“Ừm” Chờ em nó quay vào mình siết ga chạy về.
Về đến nhà thì nhận được tin nhắn của Lương
“Anh về đến nhà chưa ạ?”
“Ừm, anh vừa về, em nghỉ đi”
“Dạ, anh ngủ ngon, Hi”
Mình vứt điện thoại vào tắm cái rồi đi ngủ. Định on voz tí chào mọi người nhưng đau đầu quá nên ngủ luôn. Sáng nay 5h đi đón đứa bạn, về ngủ dậy muộn nên lại đến cơ quan muôn.
to be continue …
tiếp theo
Sáng, update cho các thím xong thì ông sếp đến, ổng đến lúc mình đang tám với mọi người, may mà ctrl+w kịp thời, tại cái chỗ mình cũng dễ lọt và mắt sếp. Ông ca ông hát 1 lúc, ngày nào tới ông cũng ca 1 hồi thế này, quen rồi. Xong phân công thêm công việc cho mọi người, việc của mình là cùng cái con 90 (hay phiền mình đó) hoàn thiện một số thứ chưa phù hợp. Đã ghét nó lại còn ép làm cùng, đành chịu. Rồi ông có điện thoại, nghe xong thì ông xách cặp ông đi. Để lại bầy trẻ thiếu sếp . Thật ra việc cũng chả có gì, nên cứ ngồi hóng hớt các thánh trên đây đã. Cơ mà có một điểm ngờ ngợ là trước lúc đi ổng có gọi em Phương(con bé ngồi gần mình đó) ra nói gì gì đó, nhưng mà ổng gọi bé này là cháu. Cũng ngờ ngợ nhưng cứ để đó đã.
Xong thì cái phòng lại ồn ào như thường, các bà chị làm việc tám chuyện kinh khủng. Con bé Phương này thì hôm qua bị mình nói nên hôm nay chả dám lại hỏi nữa, thỉnh thoảng ngó cái thấy nó đang lọ mọ google, rõ khổ. Thấy tội tội, lại buồn cười nên mình cứ ngồi cười cười. Mấy lần thế thì nó quay lại.
“Anh cười gì thế? Thích cười lắm à”
“Đâu, anh cười đâu. haha”
“Còn bảo không cười. Biết anh giỏi rồi, em dốt”
“Rồi rồi, anh không cười. Cái gì khó quá thì qua anh chỉ được thì chỉ.”
“Thôi khỏi”
Xong, cả phòng lại ngơ ngác với mình và cái con bé này, oan gia ngõ hẹp, haizzzz. Mình lại ngồi vừa làm vừa chơi. Đang hóng hớt thì bé kia cứ nhúi nhúi cái ngón tay vào vai mình. Ngoảnh lại thì nhìn cái mặt nó rầu rầu.
“Qua chỉ em cái” Kèm theo nụ cười.
Má nó, nó bảo khỏi cần mà giờ lại phiền. Chỉ cho con này ức chế lắm các thím ợ. Cơ mà thôi bày cho nó, không nó lại hỏi suốt. Cứ thế cả buổi, thỉnh thoảng nó lại qua nhờ chỉ tí, toàn vào lúc đang hóng voz.
Đến trưa đi ăn xong ngồi hỏi mấy người thì mới biết là em này là cháu của sếp, cháu họ thôi. Mà sếp lại là người nhà của sếp to hơn. Đại loại là cocc.
Đến 2h thì ông sếp về, ổng hỏi han tình hình công việc xem đến đâu, việc mình nhẹ nên cũng trả lời cho êm êm tí (mặc dù chưa làm gì, may con bé kia sáng giờ nó cũng làm sơ sơ). Ổng lại chỗ mình rồi đưa cho mình cái phong bì.
“Của chú đó”
“Gì vậy anh?”
“Vụ hôm qua”
Ngạc nhiên, ông quay đi luôn, lúc đó khoảng 2h20.
Ngồi bóc bóc tách tách cái phong bì, mở ra đếm đếm thấy 10 tờ (500k). Sướng vãi
Con bé kia quay người lại.
“Xời. đâu mà nhiều tiền vậy. Cho tờ”
“Đây, cho em” Mình cầm tiền, đưa cho nó cái phong bì.
Mà mình 10 tờ thì không biết sếp mình bao nhiêu nhỉ. Kể ra làm sếp cũng sướng.
Cứ mỗi lần 10 tờ thế này thì sướng, bỏ cả hàng trăm triệu chạy việc cũng bõ, cơ mà giờ trả nợ chìm các thím ợ.
Đến khoảng 2h30 thì em Lương nhắn tin:
“Anh đang làm gì đó ạ?”
“Anh đang làm việc. Còn em?”
“dạ, em chuẩn bị lên lớp”
“ờ ờ, thế em cũng lên dạy đi nhé”
“dạ.Hi”
Bình thương Lương nhắn tin vào sáng, trưa, chiều, hoặc tối muộn, chứ giờ này làm gì có. Định bày trò gì chẳng?
Xong thì mình ngồi review đây nhé.
PS: Định không review cuộc sống thường ngày, nhưng đã chia sẻ thì chia thêm chút cho có gia vị. Hị hị
to be continue …
tiếp theo
Update chiều – tối thứ 5
Chiều hôm qua, sau review cho các thím thì cũng không có nhiều sự kiện gì. Có chăng thì chỉ chuyện giữa mình với Phương(đồng nghiệp). Nay nó xin yahoo mình (giờ làm việc hay online, nhưng để ẩn), giờ nó nhờ nó chả thèm qua nhúi nhúi cái tay nữa, nó nhờ qua yahoo luôn. Vừa làm việc nó vừa tám với mình đủ thứ chuyện, mình thì cũng ậm ừ nghe nó thế chứ chả biết nói gì. Nó kể về mối tình sinh viên của nó, nghe nó nói thì yêu nhau cũng nhiều, cũng lâu, thằng đó với nó cùng tuổi, nhưng do xa nhau nên thằng kia trở mặt (nghe nói thế chứ cũng chả biết ai trở mặt ai), nghe kể thì cũng tội nghiệp, hoàn cảnh (tình yêu) cũng đáng tội nghiệp.
Chiều hôm qua cũng làm cho xong cái việc sáng ông sếp giao nên mới phải trao đổi nhiều với con bé đó như thế, cuối cùng trao đổi việc thì chả mấy mà nghe nỏ kể lể là phần nhiều. Đến cuối giờ thì nó lại nhí nha nhí nhố như những ngày chưa xảy ra việc mình mắng nó.
Chiều nay về chả gặp thằng trẻ trâu nào nữa, mà có thì mình chắc cũng chả đuổi kịp vì chạy cái wave từ thời mới ra trường. Cứ thế vặn ga phọt phẹt nhè nhẹ về.
Về đến nhà thì lại thấy tin nhắn em Lương (toàn nhắn tin trước cho mình):
L: “Anh đã về chưa ạ. Em vừa nấu cơm xong anh nì(này)” gửi lúc 5h50
M: “Ừm, anh nãy đi trên xe, giờ mới về đến nhà. em ăn cơm chưa?”
Không thấy tin nhắn trả lời, chắc đang ăn cơm, nên mình vứt điện thoại đó vào tắm. Tắm xong ăn cơm luôn. Ăn xong xem điên thoại thấy tin nhắn của Lương
L: “Em vừa ăn xong ạ. Anh với bố ăn chưa?” Gửi lúc mình đang ăn, không biết.
M: “Ừm, anh cũng vừa ăn xong.”
1 lúc sau mới nhận đc tin rep.
L: “Dạ.hi. Em vừa nghe điện thoại xong”
M: “Ừm, thích nhỉ, chàng nào thế”
L: “Chàng nào đâu anh. Bạn em thôi”
M: “Ừm, giờ rảnh không? đi uống nước với anh”
L :”Hic, giờ em bận rồi, bạn nó gọi đó anh. Để mai nha anh”
M: “Ừm, ok. Mai cũng được”
L : “Dạ, hì. Thế mai anh nha”
Nói chuyện xong thì có chú hàng xóm đến chơi(chú này sinh ra ở xóm mình, bạn học của bố mình, nhưng lập nghiệp ở bình thuận, lập gia đình ở đó. Giờ về hưu thì cả gia đình chuyển về đây, cùng với chú và vợ chú thì có cô con út sinh năm 93, nhưng mình cũng chưa thấy mặt cái con bé này bao giờ, nó đi học ở vinh.
Nói chuyện với hàng xóm 1 lúc thì thằng bạn rủ đi cafe. Ở nhà chán nên đi luôn. Đến quán mình lên tầng 2, bàn sát mái hiên, chỗ này mình với mấy thằng hay ngồi. Mình ngồi hướng nhìn ra ngoài luôn. Thằng bạn này của mình trước cũng làm sài gòn, giờ chuyển về, cũng 28 đang FA, cơ mà nó thì qua nhiều đời gấu rồi. Đang tính bữa nào hỏi Lương có đứa bạn nào không giới thiệu cho nó. Đang nói chuyện cười đùa vui vẻ thì thấy Lương xuất hiện dưới sân. Đang định ới 1 tiếng thì thấy thằng Tuấn ở trong quán đi ra, do ngồi tầng 2 nên khuất tầng 1. Thằng Tuấn lấy mũ đưa cho Lương, Lương cười vui vẻ. Mình im lặng coi có cái gì hay không.
Một lúc sau lại thấy 2 đứa bạn của Lương, 1 thằng 1 con (hôm sinh nhật ngồi phía đối diện mình). Rồi cả 4 đứa kia chạy đi khuất. Lương ngồi xe thằng Tuấn, hình như cũng không gần như hôm ngồi xe mình. Không biết do hôm đi với mình mặc váy nên mới ngồi gần thế hay không nữa, vì hôm nay Lương mặc jeen và cái sơ mi trắng.
Mình lúc đó thấy có gì đó hơi thất vọng. Suy nghĩ 1 lúc tính thôi, mặc kệ luôn, lại FA chơi cho vui. Nhưng sau lại thấy muốn biết rõ ngọn ngành sự việc. Rõ ràng rồi mặc kệ sau cũng không sao.
Bàn mình ngồi đến 10h kém thì về. Về đến nhà thì có lướt voz 1 tí rồi đi ngủ, đang chuẩn bị ngủ thì Lương nhắn tin.
L:”Anh ngủ chưa ạ? em vừa đi chơi với bạn về anh nì (này)”
M: “Ừm, anh chuẩn bị ngủ, anh cũng vừa đi cafe về thôi”
L: “Dạ, đi với ai vậy anh”
M: “Bạn anh thôi, em định ngủ chưa”
L : “Dạ, em soạn bài tí rồi ngủ”
M: “Ừm, thế em soạn bài rồi ngủ sơm. anh đi ngủ đây”
L: “Dạ, anh ngủ ngon ạ”
Sau đó mình lăn quay ra ngủ, mặc nhiên không suy nghĩ gì, có lẽ tại vì là thằng 28 lại đang cạn cảm xúc.
to be continue …
tiếp theo
Việc là update xong thì sếp đến, sếp ới mình lại bảo đi “đòi nợ”. Từ lúc về giờ đã đi đòi nợ bao giờ đâu, toàn đi cho người ta vay. Cơ mà lính nên cũng lăn ra mà làm thôi. Thế là nhận lệnh rồi đi. Đi ra đến cửa thì sếp ới lại.
“T chờ tí, Phương đi cùng luôn”
“Phương đi làm gì sếp, mình em được rồi”
“Để nó đi thực tế nhiều nhiếu tí”
Haizzz, đã không ưa gì rồi lại còn tống nó đi cùng. Rồi mình xuống lấy xe, em phương lẻo đẻo theo sau.
Nay mình đi cái wave “chiến” của mình, thấy mình lôi con wave ra em phương bảo
“Trời, đi xe này à. Thôi, lấy xe em đi”
“Xe này được chứ sao, về đường làng đi xe này cho khỏe”
“Thôi, đi xe em”
Mừng, đỡ tốn xăng, thế là cầm cái vespa đi. Kể ra xe đắt tiền đi có khác, đc dịp câng cái mặt lên vừa có xe đẹp lại có gái đẹp ngồi sau.
Về đường làng thì ổ gà nhiều, cứ thế mình phi vào ổ gà (thâm). Nó ngồi sau cứ kêu trời kêu đất, chửi mình là mắt bị sao à. Mình cứ kệ, đâm vào ổ gà, thỉnh thoảng em nó sợ rớt nên cứ níu tay vào hông mình, nhột, mình gạt đi. Ức chế.
NƠi cần đòi nợ là 1 ngôi nhà có vẻ sơ sài, cũng khá nghèo. Vào thì gặp một bà cụ đang ngồi nhặt rau. Ngồi xuống thưa gửi cụ bà về việc khoản nợ của bà đã khất mấy lần rồi nay đến hạn cuối(Mình cũng không hiểu sao không vay ở huyện mà lại xuống chỗ mình vay, sau hỏi han 1 hồi thì trên huyện bà vay nhiều lần, nên phải nhờ người quen cho vay ở chỗ mình. Mấy khoản này mình cũng mập mờ lắm).
Nhìn nhà thiếu thốn thật, khoản vay cũng có 4 triệu thôi, nhưng với gia đình bà là một khoản khá lớn. Và tất nhiên là bà không có trả rồi.
Mình ngồi nói chuyện với Bà thêm 1 hồi nữa, biết được nhà chỉ còn bà với 1 đứa cháu gái đang học đại học ngoài hà nội.Nay cũng có về mấy ngày nhưng đang đi đâu không biết. Em nó hình như 93.Tiền bà vay để lo cho đứa cháu gái.
Ngồi 1 lúc thì đứa cháu gái bê một mớ rau muống dài loằng ngoằng về, mặc cái quần ống xăn lên đầu gối. Nhìn cũng khá xinh, đi học nên chân tay trắng trẻo. Tên Cẩm.
Sau 1 hồi thì nghĩ ở cái hoàn cảnh này thì nhà bà chắc không có trả, mà cũng không biết bao giờ mới trả được. Nên mình gọi em Phương ra nói nhỏ. Ý của mình là thôi, để mình bỏ số tiền đó, coi như bà đó nợ mình. Nói chỉ nhờ em phương giữ kín cho thôi. Rồi mình kêu em Cẩm ra, nói cho em ý mình, ban đầu em nó không chịu, sau mình phân tích, bảo lúc nào em ra trường có thì trả anh. Nhờ em nó ký 1 phát vào giấy tờ rồi về. (Mình cũng không phải cái sỹ gì đâu nhé, tại nhìn từ cái hoàn cảnh gia đình mình trước đây cả thôi).
Trên đường về thì em Phương ngồi kể đủ thứ, nào là thích gì, muốn gì. Mình thì cứ kệ cmn, về nhanh nhanh ngồi cái cho khỏe người.
Sáng không có tin nhắn của em Lương nhé. Giờ làm việc tiếp thôi, ông sếp lại ra ngoài
to be continue …
tiếp theo
Update tí buổi trưa nhé.
Trưa 11h30 mình chạy xe về nhà ăn giỗ (nhà bố nuôi). Khổ sở lắm, đường xa, lại nhiều bụi. Về đến nơi thì mọi người đã nhập cuộc được nửa đường, mình chống xe rồi vào luôn.
Ngoài những người anh em bên nhà bố thì có cả em Lương. Thấy mình em ấy đi xuống lấy thêm bát đũa. Hôm nay em mặc cái áo thun vàng, quần jeen, nhìn gọn. Chắc em nó cũng mới làm gì xong vì thấy trên mặt còn vương mồ hôi, dính chút tóc vào má.( Lúc này nhìn Lương đảm đang lắm các thím ợ, giống như 1 người con dâu ấy).Mình vào chào các cô các bác các chú xong thì Lương vừa lên. Lúc lên em thấy mình nên chào.
“Anh về đấy rồi ạ, mệt không anh”
“Ừm, cũng bình thường, em qua lâu chưa”
“Dạ, em qua từ sáng đi chợ với cô luôn”
“Ừm..may có em nhỉ”
“Hì. Thôi anh ngồi xuống đi”
Lương chỉ mình ngồi vào cái chỗ Lương vừa đứng lên. Mình ngồi xuống thì nhờ Lương ngồi đâu.
“Em cũng ngồi xuống luôn đi”
“Dạ, em no rồi, anh cứ ngồi đi”
“Thôi, ngồi xuống luôn” Vừa nói mình vừa cầm tay em Lương kéo xuống (cái này phản xạ tự nhiên thôi nhá các thím).
Lúc đo thì mấy chú với bác nói xen vào.
“Chà, coi 2 đưa bây kìa”
“Làm gì thì làm cho mấy chú bác ăn cỗ đi”
…
Khi đó nhìn em Lương mặt đỏ, thẹn thùng, rồi ngồi xuống bên cạnh mình. Mình lao vào cuộc chiến rượu với mấy chú bác. Thỉnh thoảng em Lương lại gắp cho mình một miếng thức ăn. Cũng may, không có chắc mình chả kịp ăn gì, về muộn nên các chú các bác chúc tới tấp.
khoảng 1h kém thì xong, em Lương cùng mẹ nuôi, gì dọn chiến trường, mình ra ngồi nc với các chú các bác tí rồi đi làm, trước khi đi mình qua chào mẹ ,gì, em lương. Vừa chào thì em Lương đứng lên.
“Anh đi ạ”
“Ừm, em giúp mẹ với gì cái nha”
“Hì…”
Rồi mình đi làm. Nhìn em Lương giữa lúc đi chơi với lúc làm việc nhà khác nhau. Lúc đi chơi có vẻ sắc sảo thì về nhà lại thấy mặn mà, đảm đang, nhưng cái ánh mắt thì vẫn nhìn đằm thắm như thế.
PS:Mình update tí buổi trưa thôi nhé, trưa mai review cho mọi người, giờ để hồi tưởng chuyện cũ tí, chiều update thớt kia.
to be continue …
tiếp theo
Update buổi chiều.
Định không update nhưng thôi, nán lại tí update tí cho có không khí.
Đầu giờ, lúc update xong tí ti buổi trưa, ngồi thêm tí rồi mình nhắn tincho Lương. Để hỏi coi Lương về nhà chưa.
M:”Ừm, em về bên nhà chưa?”
L:”Dạ, em dọn xong em lên trường luôn”
M:”Chết, sao lên trường mà còn ở lại dọn”
L:”Dạ, thì em dạy 3 tiết sau thôi anh ạ”
M:”Ừm, sắp vào lớp chưa? Nãy chắc nhỉ?”
L:”Cũng mệt gì đâu anh, em quen rồi. hì”
M:”Không mệt mà mồ hôi nhễ nhại thế”
L:”Hì, tại người em dễ ra mồ hôi”
M:”Chả tin”
L:”Hì. Thôi em lên lớp đã anh nha”
M:”Ừm, em lên đi, tối anh qua chở”
L:”Dạ”
Nhắn tin xong thì bé Phương quay sang hỏi.
“Nhắn tin cho ai mà tin về liên tục nhở”
“Kệ anh, quan tâm chi”
“Thấy chói tai nên hỏi cái thui”
“Ờ, bữa sau bịt tai lại”
“Hứ, anh để chế độ rung đi”
“Ko để, kệ thế, ai chịu đc thì chịu”
“Gớm mặt, mà sang chỉ em cái”
Xong quay sang chỉ cho nó, lần này nó hỏi về nghiệp vụ. Má nó, chỉ đi chỉ lại nhiều lần cái nghiệp vụ đơn giản mà nó cứ hỏi đâu đâu, ức chế mình bớp tay lên đầu nó một phát rồi lớn tiếng.
“Trời ạ, chỉ bao nhiêu lần, cứ làm đơn giản cần gì phải phức tạp lên mà em cứ hỏi đi đâu thế. ”
Tay nó luống cuống di chuột, nhìn rõ khổ. Rồi lại làm sai, mình buột miệng.
“Tôi lạy cô, cô tỉnh chút đi”
Đến đây nó ức chế mình thật.
“Này, em dốt đấy, không chỉ thì thôi, gì mà anh mắng em ghê thế”
Mặt nó đỏ đỏ, cúi cúi, hình như sắp khóc. Mấy bà chị mới ới lại.
“2 đứa bây làm chi mà ồn ào. Bọn này cắn nhau vậy chớ biết chừng sau này lấy nhau đó” Xong mấy bà cười ha hả. Sung sướng lắm thì phải.
Em nó xấu hổ thì phải.
Phương: “Ai thèm lấy người này, về chửi vợ sống sao nổi”
M: “Ờ ờ, anh cũng có nhã ý cưới em đâu. haha”
Phương: “Thôi thôi, về chỗ đi” Vừa lấy 2 tay xua xua, mặt thì ngoảnh sang hướng khác.
Mình: “Không cần chỉ nữa à”
Phương: “Thôi thôi, về đi vê đi”
Mấy bà chị kia lại ngồi cười. Mình về chỗ làm việc tiếp.
Ngồi lúc thì có số lạ gọi. Mình đi ra ngoài nghe máy.
M: “Alo”
Số lạ: “Anh phải anh T không ạ” Giọng con gái.
M: “Ừm, đúng rồi em”
Số lạ:”Em là em hồi sáng đây ạ, cí nhà anh đi đòi nợ ấy ạ. Hì”
M: “Ai nhỉ? À.. Cẩm”
Số lạ: “Hì, dạ, Cẩm là tên đệm thôi anh ạ, nhưng anh cứ gọi là cẩm đi ạ”
M: “Ừm”
Rồi em nó bla cảm ơn gì gì đó, hỏi mình địa chỉ nhà để chủ nhật đến chơi.
Vừa nghe xong. Thì em Phương lại kiểu cũ, ngón tay cứ chọt chọt vào vai mình. Ngoảnh lại thấy mặt em nó đang chu chu cái mỏ.
M:”Bảo không hỏi nữa mà”
P:”Ai bảo hỏi đâu? Ai gọi mà lén lén lút lút thế. Dạo này vip ghê”
M: “Ơ, hôm nay còn hỏi cả ai gọi cho anh nữa đó. Biết làm gì?”
P:”Thấy vui, hỏi tí thôi”
M:”Bạn, xong rồi chứ, về chỗ đi”
P:”Từ từ, … sang chỉ em cái, em làm mãi không được” Nó nói xong cười nhăn răng, má nó.
Mấy bà chị lại cười sảng khoái, toàn ức chế với em này.
M: “haha, tưởng ko thèm hỏi nữa”
P:”Hứ, thích hỏi anh không được à. Thôi, không them hỏi nữa”
M:”ai bảo ko đc đâu, nhưng ko thèm thì tốt.”
Nó đánh mình 1 cái rành đau vào lưng, càng dần càng ko ưa nổi nó rồi.
P:”Anh… thui, chỉ em cái” mặt nó sập xuống, nhìn như buồn lắm, đóng kịch rõ giỏi.
Rồi, sang chỉ cho nó.
Lúc 5h thì mấy bà chị rủ tối nay đi hát, nhưng mình kêu bận đi cafe với bạn, vừa nghe mình nói xong thì bé Phương cũng từ chội theo
P: “Em tối nay cũng ko đi được chị ạ. Em có người mời đi ăn rồi ạ” Xong, hết buổi chiều rắc rối.
Mà bé này về chỗ mình trước khi mình đi xem mặt khoảng 2 tuần thôi. Mấy ngày đầu ít nói, nhìn rõ ngoan, giờ luôn làm ầm cái phòng lên. Haizzz
Thôi, chào các thím, mình về đây, tối đi cafe. hê hê
to be continue …
tiếp theo
Update tối ngày thứ 6
Kể chút tối qua với sáng nay trước đã nha mấy thím.
Tối qua nằm ngủ mơ, mơ đi đá bóng, làm thủ môn, éo hiểu mơ thế nào mà thằng tiền đạo nó sút 1 phát, mình bay người cản phá thế là loi cmn xuống nền nhà, kết quả là trên trán mình có một cái sừng 1,3cm.
Sáng đi làm thì sương dày đặc, mắt lại cận, đeo kính thì sương dính còn mờ hơn cả cận, đành bỏ kính ra. Bỏ ra mình như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, mờ mờ ảo ảo, nên cứ vặn rù rì con wave tốc độ 35 đi sát lề đường cho chắc.
Trở lại với tối qua đây.
7h30 mình gọi cho Lương:
L:”Dạ anh”
M:”Ừm, em ăn xong chưa để anh lên đón”
L:”Dạ,xong rồi ạ”
M:”Ừm, chờ anh chút nhé”
Lên chờ 1 lúc thì Lương ra. Lương trang điểm nhẹ, mặc cái quần jeen, áo sơ mi sọc đen, đi 7 phân, nhìn lộ hết đường cong của Lương, nói chung là với chiều cao hơn 1m6 +7 phân nữa nên dáng chuẩn.
Mình nay mặc cái quần jeen với áo thun thu đông(đi đêm đỡ lạnh). Lương lên xe, ngồi khá sát mình, tay vẫn đặt lên đùi, không dám đặt lên hông mình.
Đến quán, leo lên tầng 2 ngồi đúng chỗ hôm qua mình ngồi với thằng bạn, mình ngồi đúng vị trí hôm qua(nhìn ra sân). Ngồi xuống, mình gọi ly đen ít đường, Lương gọi 1 ly sinh tố mãng cầu. Trong lúc chờ Lương bắt chuyện trước.
L:”Anh hay ngồi quán này à?”
M:”Ừm, thường xuyên, luôn ngồi bàn này”
L:”Thường thì lịch của anh như nào nhỉ? hì?”
M:”Thất thường lắm, ai gọi thì đi. buồn buồn cũng đi. Như hôm qua có bạn gọi, hôm nay đi với em”
L:”Hì.Dạ..”
Vừa lúc đó thì đồ uống đc mang lên, Xong ngồi im lặng 1 tí nữa thì Lương nói tiếp.
L:”Hôm qua em cũng vào đây. Đi với ban”
M:”Ừm. ”
ngập ngừng 1 tí rồi Lương lại tiếp.
L:”Em đi với Tuấn với 2 đứa bạn nữa”
M: Cười 1 cái nhè nhẹ..”Ừm, anh biết”
L:”Anh cũng biết à? sao biết, mà sao không kêu em?”
M:”Thì anh ngồi đây mà, khi đó em về nên anh cũng không kêu”
L:”Dạ..chờ em tí em có điện thoại”
Vừa nói thì đt Lương đổ chuông, lương đi ra cách bàn khoảng 2m nghe đt(chỗ cầu thang xuống). có 2m thì ra làm cài gì các thím nhỉ.haizzz. Đoạn đầu mình cũng không để ý, ngồi cắn hướng dương nhỉn vẩn vơ ra ngoài, nhưng đến câu cuối thấy Lương nói to, mình nghe được.
“Em đi chơi, em không muốn gặp anh”
Rồi Lương lại bàn mình, thái độ có vẻ bực bội. Mình hỏi Lương luôn.
M:”Ai gọi mà thấy không vui thế em?”
L:”Bạn anh à?”
M:”Ừm.” rồi mình im lặng.
Lương ngập ngừng 1 lúc, nút miếng sữa chua đánh đá rồi tay bấm bấm nói tiếp.
L:”Anh Tuấn gọi em anh ạ”
M:”Ừm. có vẻ 2 người xích mích?”
L:”Dạ, không”
M:”Ừm”
L:”Anh ấy thấy em đi với anh, bảo anh ấy muốn gặp em nói chuyện”
M:”Ừm, người ta muốn gặp thì em nên gặp đi”
L:”Dạ, không có chi đâu anh, em nói nhiều rồi mà Tuấn không chịu hiểu”
M:”Thế giờ Tuấn ở đâu”
L:”Dạ, gần ngoài quán này ạ”
M:”Thế em gọi vào đây luôn, ngồi chơi cho vui”
L:”Thôi anh ạ”
M:”Thôi, đưa máy đây, anh gọi cho”
Lương đưa máy cho mình, mình lấy cái số vừa gọi tới rồi cầm máy mình gọi cho Tuấn.
T:”Alo”
M:”Phải tuấn không nhỉ”
T:”Ừ, đúng rồi đó. Ai đây?”
M:”Mình, T. Tuấn vào quán ngồi nc đc chứ?”
T:”Chỗ nào”
M:”Chỗ nào Tuấn biết, cần gì hỏi”
T:”DM, chờ tí”
Vừa đặt cái máy xuống bàn thì Tuấn phi cái Libety vào. Má, nó con đại gia. Mình dơ tay ra hiệu cho nó biết đang ngồi bàn nào.
Nó lên, éo gọi gì, ngồi xuống nhìn thẳng vào mặt Lương nói luôn.
Tuấn: “Em nói em đi với bạn mà thế này à? Em muốn gì?”
L:”Anh im đi, nói chuyện này sau”
T:”Nói luôn, cần gì sau, em nói luôn đi”
L:”Anh không nghe à, để sau nc, mà em cũng có gì để nói với anh đâu, em nói hết rồi đó thôi”
T:”DM, éo nghe, nói luôn đi”
Mình:”Để anh nói chút. Anh với Lương đang là bạn nhé, Tuấn đừng ăn nói hàm hồ với lương. OK? Cần thì để anh đi cho 2 người nói chuyện”
Vừa nói mình định dậy qua bàn mấy người làng ngồi gần đó tí cho 2 người kia nói chuyện. Lương kéo mình lại
L:”Không sao đâu anh, anh ngồi đó luôn đi”
T:”Anh cũng ngồi luôn, Tôi muốn rõ ràng”
L:”Anh khong hiểu à, em nói với anh nhiều rồi”
M:”Thôi em, để tuấn nói xem nào. Chú nói đi.” Mình ngồi xuống.
T:”Tôi hỏi em, đây là gì của em” nó vừa hỏi vừa chỉ về phía mình.
L:”Hiện tại là bạn của em, được chưa”
T:”Bạn mà lén lén lút lút éo cho tôi biết à” Mình ức chế với câu nói này lắm các thím ợ. MInh chen luôn, chỉ thẳng vào mặt thằng Tuấn.
M:”Này, chú ăn nói cẩn thận”
L:”Thôi anh, bình tĩnh đi”
T:”DM, rồi rồi, tôi nóng”
T:”Tôi thua éo gì anh ta. Sao em cứ theo cái thằng rách nát thế. ” Nghe đến đây ức chế vl luôn, muốn cho nó 1 nốt cho nó im luôn đi.
L:”Anh biết gì, im đi”
T:”Éo im đó, bố con nhà cô, đồ ăn cháo đá bát”
Nghe đến đây mình ức chế hết chịu nổi rồi. Má nó chứ dám khinh người. Mình đứng dậy, hơi khom người về phía nó cho nguyên cú đạp vào mặt nó. Má nó, hình như mình đạp hơi mạnh, nó ngã về phía sau, hình như môi nó rách. Mình tiếc thẳng về phía nó, chỉ thẳng mặt chửi nó luôn.
“Mày tưởng mày giàu mà mày giám khinh người khác hả, Đm, mày tưởng mày giúp cái gì đc cho người khác mà mày dám chửi à. Tao khinh. Đừng tưởng mày giàu mà máy ngon.”
Nói thật các thím là từ cái giai đoạn suy sụp trước đây, mình éo sợ đánh đấm gì cả. Thằng nào láo mình bớp ngay.
Mình quay lại bàn kéo Lương về.
“ĐI, về, kệ mẹ nó nằm đó”
Dắt lương xuống qua tầng 1 ới chủ quán “Mai em gửi tiền chị nhé” (Uống nhiều thành quen, nên việc khất là thường đối với mình).
Ra xe, vừa dắt xe ra, Lương đã leo lên ngồi, đang định rồ ga chạy về thì thằng kia thất thểu ở tấng một nói ra.
T:”Đm, mày nhớ cái mặt tao đó”
Mình chống xe lại, định tiến lại phang cho nó 1 cái nữa thì Lương kéo tay lại, nên mình đứng tại đó, tay chỉ vào cái mặt mình.
“Này, nhìn cho rõ cái mặt tao, mày cũng nhớ cái mặt tao. Đừng phiền Lương, tao thấy thì coi chừng”
Mình nổ máy phóng đi, lúc này phía trong quán bọn nó rú lên (toàn người làng, mình chơi cũng nhiều nên quen hết). Cảm giác giống phim 007
Trên đường về cả mình với Lương đều im lặng. Về đến cổng, chào Lương rồi định về thì Lương gọi lại.
L:”Anh, ở lại chút, em nói chuyện được không”
M:”Quan trọng không em?”
L:”Có”
M:”Ừm” rồi dừng xe bên dường, cách cổng Lương tầm 20m, 2 đứa dựa vào xe nc.
L:”Thật ra, Tuấn theo đuổi em lâu rồi, ban đầu em nghĩ chỉ chơi như bạn, nhưng sau thì..”
M:”Ừm, chuyện đó anh biết, em không cần nói đâu, cũng ko cần nghĩ làm gì cho mệt”
L:”Anh cứ để em nói. EM xin vào đây nhờ suất của Mẹ Tuấn về hưu, em xem Tuấn như anh trai, quý cả 2 bác bên đó, nhưng yêu thì không. Em nói nhiều nhưng Tuấn không chịu hiểu”
M:”Ừm, giờ chắc nó hiểu rồi đó, em cứ kệ cmn. Lần sau có đi chung thì em cứ giữ khoảng cách là nó sẽ hiểu”
L:”Dạ, em cũng luôn tạo khoảng cách, nhưng..”
M:”Ừm, nó ko hiểu kệ nó, em đừng nghĩ nhiều. Mình sống để mọi người tôn trọng, cần gì một mình nó tôn trọng”
L:”dạ.” mặt buồn lắm .
M:”Thôi, giờ ổn rồi, em vào nhà nghỉ sớm, mai lên lớp”
L:”Dạ, anh cũng về đi kẻo muộn”
M:”Ừm, em vào đi”
L:”Em cảm ơn anh” rồi chạy luôn vào cổng. Mình kệ, cũng phóng xe về. Ngủ ngon lành cành đào.
Mà lạ lắm các thím ợ, cái số mình sao ấy. Dính vào gái là :thứ nhất bị gái yêu nhiều, thứ 2 là toàn dính vào đánh nhau. Trước mình cũng thế, nhưng đang thời gian lãnh cảm nên cứ bơ kệ nên chả quan tâm, giờ mở lòng thì lại đánh nhau. Mà con gái cũng lạ, sống hư hỏng nó cũng yêu, ngoan ngoãn nó cũng yêu, sống không quan tâm mọi thứ nó cũng yêu (cái này ko phải mình CDSHT đâu).
Update mà cái con Phương kia cứ lăng xăng sau lưng, ức chế quá. Mình cứ phải thậm thà thậm thụt, khổ sở với con này quá rồi
to be continue …
tiếp theo
Mình update tí buổi sáng, 11h sếp về đi nhậu với sếp.
Sáng vừa ngồi type được mấy dòng update thì Phương vừa tới (mình thường đi sớm hơn). Mấy chị trong phòng cũng tới rồi, con này lười nhất. Vừa đến thì nó vỗ vào vai mình.
P:”Anh anh, Xem xem”
M: quay lại nhìn chưa hiểu chuyện gì.
P:”Nè, đôi dày này em đi hợp với cái quần này không. Mới mua cả đó” Nó khoe cái dày lam với cái quần jeen mới mua. Má nó, hết thứ hỏi rồi phải. Mà đồ con gái mình biết sao đẹp được. No thì cứ nhấc nhấc đôi chân, quay quay 2 cái cẳng chân.
M:”SAo hỏi anh, đồ con gái hỏi anh làm gì?”
P:”Nhận xét cho người ta câu đi”
M:”Mệt cô quá, lại mấy chị em cho” Mình lại quay vào màn hình update tiếp. Hình như nó nguýt phát rồi lại chỗ mấy chị luôn.
P:”Chị chị, coi em cái”
Chị kia:”Bọn chị già rồi, sao biết được. Lại hỏi thằng T ấy” các bà này đang muốn cái quái gì đây.
Tí nó chạy lại
P:”anh nghe rồi đó, mấy chị không xem cho em”
M:”Thế mắc mớ gì anh”
P:”Anh… xem cho em cái đi…anh”
M:”Mệt cô quá” mình ngoảnh lại, nó lại lắc lắc cái đầu gối, miệng cười toe toét.nhăn răng.
M:”Đẹp. Được chưa? làm việc đi” Mình mặt không thái độ gì, quay lại làm việc luôn.
P:”HỨ, anh này điêu. Không thèm nữa”
Xong là ngồi update tiếp cho mọi người. Thấy mình gõ liên tục nó thỉnh thoảng lại quay sang hỏi.
“Anh làm gì mà gõ miệt mài thế”
“Làm việc”
Đúng co 2 cái câu đó mà nó hỏi đến lúc update xong. Ức chế.
Update xong thì làm việc, may hôm nay nó cũng nhiều việc không lại quấy mình.
Đến 10h kém thì sếp lại ra ngoài (chả biết ra gì mà lắm thế). Lúc đi ông ới mình
“Thằng T, 11h anh về đi nhậu với anh. Có khách” Nghe câu này là xác định lại ngập bia cmnr. trong phòng có mình với sếp là nam, còn lại toàn nữ.
Sếp vừa ra thì update tình hình, nó quay sang chọc “Sướng nha, được đi với sếp. ước gì mình được như anh ấy” mấy bà chị sung sướng cười hả hê. KHổ với con này quá. Má nó.
PS: Một số thím bảo mình trẻ trâu, già trâu. Ok mình nhận hết, mình chỉ đánh khi đã không còn nhịn đc. Nếu chứng kiến lúc đó thì các thím cũng có cơ số đánh nó thôi. Mình cũng là người, cũng có ức chế, đã suy nghĩ kỹ mới đánh. Còn trẻ trâu, già trâu thì nhận hết.
to be continue …
tiếp theo
Trưa đi nhậu.
Nhậu thì cũng chả khác gì những lần trước cả, nay kể lại cho biết tí thôi.
11h ông sếp về, leo lên Atis của ông đi luôn. Nay nhậu món thịt dê muôi. Món này chấm với (mù tạt) ngon lắm. Cay nồng xộc lên mũi. Nước mắt nước mũi chảy, nhai nhai miếng thịt dê ngon. Ban đầu thì sếp, mình,khác hàng (nói chung là tất cả) đều chơi bia ôm, nghĩa là cứ chia đều mỗi người 1 lon.
Được khoảng 1 két thì bắt đầu mình làm chân con tốt, đi đì khách hàng trước cho bên kia phờ đi đã, khi đó sếp mình lại chơi trò đồng khởi tiếp. Uống thế này mệt lắm, liên tục liên tục. Đến lúc sếp bắt đầu lép tí thì ông cứ uống nửa lon ông đẩy sang mình. Nói chung ổng gọi mình đi là để chết thay ổng thôi.
Đến lúc ổng bắt đầu đến giai đoạn mất kiểm soát chút thì ông nói nhiều. Sự mới bắt đầu đây.
Sếp:”Thằng này thế chứ khá lắm đấy các ông. Làm được việc mà uống cũng được việc.Khà khà”
Mình thì đang tu lon bia. Mấy ông khách (Đa phần bạn ông).
Khách:”Mà ông kiếm đâu ra chú em này thế. Cũng biết nhậu nhỉ”
Sếp: “Cũng không lâu. Mà nó vào làm con cháu tao chết nó rồi. Hahaha”
Mình thì đang ăn, nghe phát như tỉnh bia luôn.
Khách:”Haha” sau đó vỗ vai mình”chú mày khá. Sắp thành cháu ông *** rồi, ngon”
Mình chỉ biết cười chứ chả biết nói gì. tay lại gãi đầu gãi tai. Cmn mình rồi. Lại chúc riêng với ông vừa vỗ vai thêm 1 ly nữa.
Đến lượt ông sếp kéo mình nói tiếp.
Sếp:”Cháu tao đó, chú mày tính sao thì tính.”
M:”Tính cái gì anh. Em sắp lấy vợ rồi mà” Mình cũng giả bộ say.
Sếp:”Mẹ, nhìn chú thế này mà bảo sắp cưới, đòi qua mặt anh đây hả.Haha”
M:”Em đâu dám anh”
Sếp:”Tóm lại là chú tính sao thì tính, Con phương là nó chấm chú mày rồi đấy”
Xong ông quay sang cầm ly bia, đồng khởi, lại tiếp tục uống.
Giờ thì ổng vứt mình ở công ty , nay thứ 7 nhưng mọi người vẫn chưa về, ở chiều luôn thì phải. Haizzz. Vừa bị bé Phương chửi. Nó chửi thế này này các thím:
“Uống gì mà uống đã lắm, uống lắm vào, cho chết” Má nó chứ.
Thôi, tạm update thế, mình qua phòng bảo vệ kiếm chỗ ngủ đã. Tỉnh vào chơi với mọi người sau. Chào thân ái và quyết thắng. Zê…………..
to be continue …
tiếp theo
p15 update tối thứ 7.
chiều thứ 7,sau khi đi nhậu về thì xuống phòng bảo vệ ngủ. vừa đặt lưng xuống thì Phương cũng xuống, đưa cho 1 ly nươc chanh.
P: uống đi này, uống cho tỉnh – nhìn cái mặt dữ dằn nhưng đầy lo lắng. Mình cũng cầm tu 1 hơi hết sạch rồi nói
M: cảm ơn, mà tỉnh làn gì, ngủ đây.
L: ừm,ngủ đi,hư hỏng – con này lạ, uống cho chú nó khỏi xỉn mà bảo mình hư hỏng.
Mình nằm xuống phát ngủ luôn. Khoảng 30 phút sau thì có chuông điện thoại. Lương gọi
M: alo
L: anh à, anh dang làm chi đó.
M: anh đang ngủ, vừa đi nhậu về.
L: khiếp, nhậu nhiều lắm à?
M: ừm, để anh ngủ tí đa nha,nc em sau.
L: dạ, anh ngủ đi.khổ.
Ngủ tiếp, được khoản thêm 20 phút thì Phươg xuống đập dậy.
P: dậy, dậy về nhà ngủ tiếp.
Mình cố mở mắt ra, thấy nó mình xua xua cái tay rồi ngủ tiếp, cơ mà con này lỳ hơn mình, bắt dậy cho bằng được. Đành dậy,lên văn phòng ngồi hóng voz. Phương cứ lăng xăng sau lưng,hết nghịch mấy chị rồi lại qua chỗ mình, con này chắc rảnh qua. đang hóng voz thì Lương gọi, sau khi tham khảo ý kiến các thánh,mình quyết định bật loa ngoài.
M: alo, em à.
L: dạ, anh tỉnh chưa.
M: hì, anh tỉnh rồi, chưa tỉnh thì làm sao nc vơí em được cưng.
L: ui, hôm nay gọi em là cưng kia à.đừng làm em vui quá chứ.
M: Ừ, từ nay gọi thế đây, cưng quá cơ.
Lúc này Phương nó đang như loa bật hết công suất bị mất điện vậy, lại ngồi 1 cục tại bàn nó.
L: hì,thôi, gọi em là thích rùi. Mà chiều bố mẹ nói anh lên ăn cơm, anh lên nha.
M: có sao ko nhỉ?
L: sao đâu.hì, lên anh nha.
M: ừm, mấy giờ thì ăn vậy em
L: dạ, 6h ạ.
M: ừm, rồi, 6h anh lên.
L: dạ, thế anh nha.
Xong,cúp máy thì cả mấy chị cũng ngơ ngác, phương thì ngồi cục, mặt sập như trời sắp bão vậy. Mình tắt máy đi về.
5h45 mình đi, mua thêm 1 ít hoa quả. Lên thấy chú đang xem tivi ở phòng khách, mẹ với Lương đang ở bếp.
Ngồi nc với bố Lương 1 lúc thì bếp cũng xong, cả nhà vào ăn. Bố Lương đưa ra 1 chai rượu ngâm tắc kè, lần đầu được uống, nói chung là không hơp cho lắm.
Phải nói là Lương nấu ăn rất ngon, gọn mà đẹp. Nay em mặc bộ áo quần ở nhà, nhìn đẫy đà lắm.
Giở ăn diễn ra trong không khí vui vẻ,hoà đồng. Kể ra còn đủ mẹ,đủ cha đến giở cơm thích thật. Câu chuyện trong bữa cơm chỉ xoay quanh vấn đề cuộc sống,công việc. Không đề cập đến những vấn đề xa hơn.
bố của lương chắc uống cũng khá, 2 chú cháu làm tầm 8ly rồi thôi.
xong bữa, mình xin phép cô chú đưa Lương đi chơi. Lúc đó khoảng 8h hơn.
Mình hỏi.
M: đi đâu em?
L: đi đứng chỗ nào nc đi anh
M: ừm, em lên xe đi.
mình đưa Lương tới trường. Xin ông bảo vệ rồi dắt xe vào trường 2 đứa ngồi nói chuyện.
Tiếp mình update sau nhé, đi đón em Cẩm đã, em đến nhưng chưa biết đường vào nhà mình.
p16 tiếp thứ 7
2 đứa vào sân trường, dựng xe cạnh hòn non bộ toạ giữa sân. Mình với Lương ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh đó. Trời về đêm se lạnh. Không gian tĩnh lặng buồn man mác. Trường bây giờ khác quá, thay đổi hoàn toàn so với thời mình học. Cái không gian ấy làm cho mình với Lương ngại ngùng hơn. Đã lâu rồi ko vào mái trường chắp cánh cho ta vào đời.
‘Trường mình giờ khác quá em nhỉ’ – mình nói để xua đi sự im lặng
L: dạ
M: thay đổi hoàn toàn, đập hết xây mới rồi.
L: dạ, em lên 12 là trường bắt đầu xây lại.
M:ừm, anh vẫn thích ngày xưa hơn, cây cối mát lắm.
L: dạ, nhưng phòng giờ đẹp hơn anh à, sướng cho học sinh.
M: ừm, ngày xưa kia có cái ghế đá, cây bàng, mát lắm – mình chỉ về phía ngày xưa mình với Hạnh ngồi, lại thấy nhớ Hạnh, lòng buồn.
L: chắc ở đó anh có nhiều kỷ niệm lắm.
M: Ừm, nhiều. Vui có, buồn có.
L: dạ, với chị Hạnh à anh?
M: ừm, với Hạnh, với lớp.
L: dạ..mà anh kể về anh với chị Hạnh đi
M: kể làm gì em? Buồn lắm.
L: dạ, vậy thôi ạ
M: Mà em muốn thì để anh kể cho.
Rồi mình kể tất cả cho Lương nghe, kể lại mình cũng buồn lắm, mắt lại cay, tim lại nhói đau. Kể xong mình im lặng, ngoảnh sang hướng khác để dấu đi vẻ buồn trên đôi mắt. Nghe bên tai tiếng Lương nhẹ,buồn
L: em xin lỗi, lại làm anh buồn
M: buồn gì đâu, qua rồi
L: dạ
Lại im lặng…
M: em kể về em đi
L: kể gì hả anh?
M: về ngày xưa, sinh viên, tình yêu, cuộc sống.
L: có gì đâu anh, tẻ nhạt lắm
M: nhạt cũng có cái hay mà
L: đời sinh viên em chỉ biết có học, ko yêu, nên cũng ko nhiều kỷ niệm anh ạ
M: hì, ừm, ko có ai đủ tiêu chuẩn à
L: hì, ko anh ạ, tại em học sư phạm nên em lo ra trường ko xin đc việc, vì thế em cố học giỏi để ở lại trường, nhưng mà dốt nên ko đc anh à.hì
M: Ờ, Dốt mà về đây được là đc rồi.
L: cũng có dễ gì đâu anh – giọng Lương buồn hơn
M: ừm, chuyện Tuấn à?
L: (chỉ im lặng, trầm tư)
M: kể anh nghe đi
L: kể gì ạ?
M: Chuyện Tuấn
L: có gì đâu ạ. Chỉ là sự hiêủ lầm thôi
M: ừm, em cứ 1 lần nói hết đi em
L: anh muốn nghe thật ko
M: muốn
L: ra trường, ko xin đc việc nên e thỉnh thoảng đi chơi với bạn, rồi gặp Tuấn. Rồi Tuấn làm quen, nói chuyện nhiều hơn. Chắc tại do em nói chuyện ko giữ ý nên Tuấn hiểu nhầm. Sau 1 thời gian thì em biết bố Tuấn ngày xưa yêu mẹ em, nhưng mẹ lại yêu bố em. Rồi 2 người thành bạn, vì thế em cũng chơi thoải mái hơn với Tuấn. Sau 1 thời gian bố mẹ xin cho em dạy tại anh sơn, nhưng trước khi đi 3 ngày thì mẹ bảo có người bạn mẹ nhượng cho 1 suất về hưu tại trường mình giá 50 triêụ, mẹ bảo do người quen nên lấy ít. Em đâu biết là mẹ Tuấn nhường cho. Khi em đi daỵ được 1 tuần thì Tuấn tỏ tình, nhưng e đã ko thể có tình cảm với Tuấn. Em đã nói rõ ràng mà Tuấn vẫn ko chịu hiêủ. Bạn bè đều bảo em dại, vì nhà Tuấn giàu lắm, bố lại có chức có quyền. Nhưng e ko thể ép mình yêu người mình ko có tình cảm đc. Bố mẹ Tuấn cũng muốn bọn em lấy nhau, nhưng em xin lôĩ 2 bác ấy.cũng may 2 bác ko trách gì em, bố mẹ em cũng vậy. Chỉ riêng Tuấn không chiụ hiểu. Tất cả những ai muốn theo đuổi em đều bị Tuấn phá đám, dằn mặt. Nhưng ở đó vẫn có ai ơn cuả gia đình Tuấn nên em vẫn muốn Tuấn là 1 người bạn. Em xl
M: em xl gì?
L: e không biết.
M: Ừm, rồi mọi thứ sẽ hết, Tuấn sẽ hiểu cho em thôi.
L: (im lặng)
M:mà hôm qua về Tuấn có nói gì ko?
L: dạ không, Tuấn có gọi xl, tại Tuấn trước khi đi có uống rượu
M: ừm.. Thôi, mình nói chuyện khác đi.
2 đứa lại quay sang nói chuyện về công việc, kỷ niệm thời sinh viên với những chiến tích oanh liệt cuả mình.
Đang nói chuyện khí thế thì em Cẩm nhắn tin.
C: anh ui, đang làm chi đó ạk. E Cẩm đây ạ
M: ừm, ‘anh ui’ đang ngồi chơi
C: hì, tự kỷ hay chơi vơí bạn vâỵ ak
M: với bạn
C: èo, cụt ngủn. Mà trai hay gái vâỵ ak
M: gái
C: èo, lại cụt ngủn. Cái chị mọi hum ak a?
M: ừm. Mà anh đang bận, mai gặ em nha
C: vâng ak, chúc a buổi tui zuj ze.
Lại nc khí thế với Lương, giữa chừng lại có tin nhắn từ số lạ.
Sl: anh T phải ko ak?
M: ừm.ai đây?
Sl: hì, e là e gái ngồi sau xe hum bị anh đánh ý ạ
M: ai nhỉ?
Sl: cí hum anh tặng em cí mũ đó ak
M: à, ừ
Sl: hì, mai đi uống cafe vơí tụi em nha anh. cho em cam un cí mũ cai.hi
M: bỏ qua đi, ơn gì?
Sl: đi mà anh, em cảm un thui muk.
M: ừm, để bữa sau tính, mai anh bận rồi em à.
Sl: dạ. Okie a.
9x nhắn tin đọc mệt, mình cứ thuần việt thôi.
Hết,
giờ chắc ko ai phiền nữa. Dẫn Lương đi bộ trong sân trường tí rồi 2 đứa về. Về đến nhà thì có tin nhắn của em Cẩm chúc ngủ ngon. mình ko reply. rồi tin nhắn của Lương hỏi xem mình về nhà chưa. 2 đứa nhắn tin với nhau thêm vài tin nưã rồi thôi.
Ps: update đt ko edit link #1 được nhé
to be continue …
tiếp theo
p17 update chủ nhật.
Sáng khoảng 7h mình dậy, việc đầu tiên là cầm đt coi giờ(cái này theo thói quen rồi) thấy có 2 tin nhắn của Lương, 1 tin của Cẩm. Mình đọc tin của Cẩm trước do nt sau. Cẩm bảo 8h gì đó sang. còn 2 tin của Lương thì 1 tin là ‘e cảm ơn anh.hi’ tn này mình ko trả lời vì ko biết trả lời sao cả. Tin thứ 2 là ‘anh ơi,dậy thể dục thôi’ tin gửi lúc 5h30 sáng, chắc hôm nào cũng tập nên dáng Lương mới đẹp và gọn thế. Mình nt lại ‘anh giờ mới dậy’ không thấy trả lời nên mình ra thể dục, nâng 10 lần tạ rồi vào tắm (tạ 40kg).vừa ăn sáng vừa update cho mọi người. An xong update tiếp, đến hơn 8h thì Cẩm gọi hỏi đường, chỉ mấy lần mà vẫn mù mờ nên mình chạy xe ra đón. Đi cùng Cẩm có thêm 1 đứa bạn nữa, cả 2 mặc áo nắng nên ko nhìn thấy mặt.
Đến sân thì 2 đứa cởi áo khoác nắng ra. Hôm nay tóc tai gọn hơn nên Cẩm khoe hết được khuôn mặt bầu bĩnh. Bạn cẩm thì ko xinh như Cẩm. Vừa cởi xong áo khoác nắng thì 2 con chó chạy ra sủa. 2 đứa kia sợ, con này cứ núp sau con kia,cuối cùng là cứ xoay vòng, nản. Cẩm hét
C: a ơi, chó
M: nó sủa chứ ko cắn đâu….. Chó,biến. – chó nhà mình cứ nghe mình mắng thế là nó cụp mặt xuống, cụp đuôi xuống đi ra sau nhà.
Lúc này 2 đứa cởi hẳn áo khoác nắng ra. Cẩm mặc cái quần jeen, áo thun xanh, guốc tầm 5 phân, nhưng cũng đủ đẩy cái mông tròn lên.
Đứa bạn Cẩm thì mặt ko xinh nhưng dáng cao, guốc 7 phân. Tóc màu hạt dẻ (nhuộm). Các thím đừng xin info chứ em này ko đi học nữa nhé.đi làm công nhân thôi.
Mình vào nhà rót nước trước. Cẩm xách cái bị gì đó. rồi hỏi mình.
C: anh, cất cái này em cái.hì
M: cái gì đó?
C: dạ, bà bới ít khoai mang sang biếu gia đình ạ.
M: chết, phiền quá, mà mang nhiều thế ăn sao hết, thôi, e cứ để đó, 2 đứa vào nhà ngồi đi.
2 đứa vào ngồi uống nước. C hỏi tiếp.
C: 2 bác đi đâu rồi anh?
M: Bố anh vừa qua hàng xóm uống nước chè.
C: thế bác gái ạ?
M: mẹ anh mất năm nay rồi.
C: ui, e xl, e không biết
M: ừm, có gì đâu. 2 đứa đi mệt ko?
Cạ ko?
M: ừm, mà bạn em à? – mình nhìn sang cô bé đi cùng, em nó cười đáp lại
C: Dạ, đây là Sang, bạn em.
M: em đang học hay làm rồi.
Sang: dạ, e đi làm rồi ạ
C: nó làm ở khu công nghiệp bắc vinh anh ạ
M: ừm. Bà khoẻ chứ em?
C: Dạ, cũng khoẻ anh ạ.
M: ừm, học nhanh ra mà chăm bà.
C: hì, nhanh ra còn trả nợ cho a nữa chứ
M: haha, ừm, nhanh lên. Mà em có gia sư ko?
C: dạ, có anh ạ.
M: ừm, anh có đứa bạn muốn tìm người gia sư cho đứa em trai. Em đi nha.
C: em đi kín rồi anh. Chắc e xin lỗi thôi anh ạ
M: xin lỗi gì, ko đi đc thì thôi mà. Mà em đi kín luôn hả, chịu khó nhỉ.
C: hì, phải chịu thôi anh ạ, bà lo tội lắm.
M: ừm, giúp đc bà nhiều càng tốt em à…
Nc thêm tí thì mình mời 2 đứa đi cafe,ở nhà chả có gì mời 2 đứa cả. Đến quán bà chị chủ quán hỏi ngay câu.
‘hôm nay lại em khác à T? Mày đào hoa quá.’ bà âý nói xong cười ha hả. Mình đưa 2 đứa lên tầng 2 ngồi. vừa nói chuyện vừa tranh thủ lên báo cáo với các thánh.
Đến 10h30 gì đó thì về, về đến nhà mới cất khoai, toàn củ ngon,to.mà nhiều. Xong update cho các thím, vừa type vừa nấu an. Đến lúc post thì chả hiểu sao nó ra có 3 dòng, nản, lại ăn cơm. ăn xong lại update tiếp. lần này thành công, update xong ngồi thêm tí rồi lên bố nuôi, đưa khoai ngon lên cho bố.
Lên mẹ đang qua nhà hàng xóm, bố nuôi ngồi ở thềm đánh cờ cũng với hàng xóm. Mình cất khoai xong chả biết làm gì nên gọi cho Lương hỏi coi có nhà ko để sang chơi. Lương có nhà và mình sang chơi.
Tạm thế đã.mỏi tay quá, ăn khoai đã các thím ợ. Có Lương, mẹ Lương đang ở đây cùng ăn. Mời các thím ăn khoai.
Quên, Lương là chị cả, sau có 1 ku em đang học ở huế. Có ai hỏi mà mình ko trả lời cmt đc thì mong các thím thông cảm nhé. Ăn khoai thôi
p18 Update tiếp chủ nhật.
Qua nhà bố, gọi cho Lương.
L: “Dạ, anh”
M:” Ừm, em có nhà không?”
L:” Dạ có, mà sao anh?”
M: “Anh sang chơi”
L: “Giờ à anh”
M: “Ừm, không được à?”
L: “Dạ, không không, nhưng sao hôm nay anh lên giờ này”
M: “Anh qua nhà bố, chán quá nên tính sang em chơi”
L: “À, dạ, anh sang đi ạ”
Sau đó mình qua nhà Lương chơi. Hình như Lương vừa nằm xong thì phải (hay tại ở nhà) mà thấy mặc cái quần ngắn cũn cỡn, cái áo cũng ngắn vừa tới đầu lưng quần. Đùi trắng lắm các thím ợ. Nói chung là nhìn thích lắm, văn mình éo có, éo biết tả thế nào cho đúng.
Lương chẳng ngại ngùng gì ra mở cửa cho mình. Dắt xe vào rồi mình hỏi.
M:”Ở nhà là cứ thế này à em.” Kèm theo nụ cười khoe lúm đồng tiền của mình.
L:”Cái gì anh?” Lương chưa hiểu ý mình hỏi.
M:”thì đó” Vừa nói vừa dơ hai cái tay uốn lượn theo cơ thể Lương.
L:”anh xấu tính, mà tại em đang nằm đọc chuyện”
M:”Ờ, tại chưa thấy bao giờ nên ko quen thôi”
L:”Mà anh thôi mà, có gì đâu”
M:”Ờ ờ, không có gì.hè hè”
M:”Mà dạy toán cũng đọc truyện à, truyện gì thế”
L:”Dạ,mấy truyện của Nhật Ánh anh ạ”
M:”KHông biết. Mà bố mẹ đi đâu?”
L:”Bố đi chơi rồi, còn mẹ qua nhà gì?”
M:”Ừm, ..”
Tiếp theo thì Lương bảo vào phòng Lương ngồi chơi. Bàn làm việc của giáo viên toàn sách với vở, có 1 chồng bài thi 1 tiết của học sinh. Đang chấm dở, thấy toàn 7-8-9, học sinh giờ giỏi thật, ngày xưa Lý mình toàn dưới 5 (chấm theo thang điểm 5 – riêng môn lý ). Mình ngồi vào ghế làm việc của Lương, còn Lương cũng lấy ghế ngồi gần đó, vuông góc với mình nhé. Thỉnh thoảng 2 ánh mắt bắt gặp nhau, lúc này nhìn gần hơn thấy cơ thể Lương gọi là hoàn mỹ, mặc cái áo hở 1/4 quả thôi nhưng cũng đủ tôn lên sự quyến rũ của người phụ nữ. Cứ thế nói chuyện, không động chạm gì đâu nhé, hỏi về việc học việc dạy thôi. Mình có hỏi chuyện Tuấn có phiền không thì Lương bảo không, cũng lạ – chả lẽ mình giải quyết êm rồi sao. (Mà mọi người đừng nghĩ bậy bạ nhé, trong phòng vẫn trong sáng nhé, không có CDSHT đâu). Cửa sổ phòng Lương mở nhẹ 1 bên nhé, đủ để ở sân thấy, ngoài đường không thấy.
khoảng 4h thì mẹ Lương về, mình ra chào mẹ Lương rồi nói chuyện tí nữa, xong xin phép về bên nhà bố nuôi, trước khi về mình có bảo Lương tối chở mẹ qua nhà bố nuôi chơi, ăn khoai luôn. Cụ thể tí là thế này:
M:”Con về cô ơi” – Lúc này mẹ Lương đang ở bếp, không biết làm gì
Mẹ Lương: “Ừ, T về à con” Cô nói vọng từ trong bếp ra.
M:”Anh về nha em”
L:”Dạ” Lúc này Lương đang đứng ở bậc thềm tiễn mình
M:”À, tí quên, tối đưa mẹ qua nhà bố chơi, ăn khoai luôn”
L:”KHoai đâu ra vậy anh?”
M:”khoai đứa bạn nó biếu”
L:”dạ, tối em qua”
Rồi, mình về nhà bố nuôi rồi ngủ tí, đến 6h thì Lương với mẹ Lương sang, mình ngồi chơi với Lương, 2 bà mẹ gặp nhau nói oang oang, hợp nhau như cá gặp nước. Kể ra các bà cũng la liếm được nhiều chuyện hàng xóm lắm. Lương xuống luộc khoai, mình update voz.
Ngồi đến 8h30 gì đó thì có số lạ gọi. Bên kia là thằng Tuấn.
M:”Alo”
Số lạ:”Ông phải T không?”
M:”Ừ, đúng rồi, ai đây nhỉ?”
Sô lạ:”Tôi, Tuấn” Nghe đến đây mình ra ngoài ngõ nói chuyện.
M:”Ừ, có gì không?”
Số lạ:”Giờ ông rảnh không? tôi muốn gặp ông nói chuyện cái”
M:”Xin lỗi, giờ mình bận, để hôm khác đi”
Số lạ: “Bận thật hay không dám gặp tôi thế”
M:”Bận, để hôm khác”
Số lạ:”Rồi, ok, hôm nào”
M:”Hôm nào tính sau, mai, hoặc ngày kia”
Số lạ: “Rồi, mai tôi sẽ gọi hẹn ông địa điểm”
M:”Thế đi, cứ để sau”
Mình không biết nó hẹn mình làm gì, nhưng nghe thì vẫn lịch sự hơn hôm trước. Linh tính sẽ có biến, nhưng mình vẫn sẽ đi nếu rảnh. Kệ đời.
9h30 thì em Lương chở mẹ về, mình cũng về luôn, lên voz hóng nhưng không vào được, vào coi the voice diễn kịch, 11h mình với Lương nhắn tin chúc ngủ ngon, xong đi ngủ.
Mà sáng nay em Phương hơi lạ. Mình đến thì em nó đến rồi, đang ngồi lỳ 1 cục, mình vào không quay lại, không chào hỏi, mặt lạnh tanh. Mình ngồi xuống bật máy tính lên. Một lúc sau đang vào xem cmt của mọi người thì em nó lẳng lặng vào khu bếp(nói bếp cũng không phải- chỉ là nơi có nước nóng, có lò vi sóng để ai lỡ dở thì có thể pha mì hoặc làm linh tinh ăn được).Mấy phút sau thì em nó đặt cái cốc cafe đen rồi lại im lặng đi về bàn. Hiện mình chưa dám uống, đang nằm cạnh con chuột luôn. Mấy chị kia có chọc, nhưng nó vẫn im lặng, căng thẳng rồi
to be continue …
tiếp theo
p19 Update sáng thứ 2 – 15/10
Sáng dậy có tin nhắn của Lương
“Anh ơi dậy”
Mình nhắn lại
“Anh giờ mới dậy, em dậy lâu chưa?”
Không chờ tin trả lời mình vào tắm luôn. Tắm xong thì thấy tn của Lương
“Dạ, em chuẩn bị lên trường rồi anh ạ”
Mình:”Ừm, em đi đi, anh cũng đi làm luôn”
ĐẾn cơ quan thì (đoạn này review một chút rồi nhé).
“Mà sáng nay em Phương hơi lạ. Mình đến thì em nó đến rồi, đang ngồi lỳ 1 cục, mình vào không quay lại, không chào hỏi, mặt lạnh tanh. Mình ngồi xuống bật máy tính lên. Một lúc sau đang vào xem cmt của mọi người thì em nó lẳng lặng vào khu bếp(nói bếp cũng không phải- chỉ là nơi có nước nóng, có lò vi sóng để ai lỡ dở thì có thể pha mì hoặc làm linh tinh ăn được).Mấy phút sau thì em nó đặt cái cốc cafe đen rồi lại im lặng đi về bàn. Hiện mình chưa dám uống, đang nằm cạnh con chuột luôn. Mấy chị kia có chọc, nhưng nó vẫn im lặng, căng thẳng rồi” đoạn hồi sáng đây.
Xong mình vẫn để ly cafe đó, ngồi lật lại mấy thứ hôm thứ 7 ra xem, vừa hóng voz tí còn làm việc.
Các bà chị vẫn ý ới “Thằng T sướng ghê…” đại loại là thế, mình thì cũng căng thẳng lắm, chả dám ngoảnh lại.Phương cũng im lặng, mình cũng im lặng.
Một lúc sau sếp mình cũng đến, vừa qua bàn mình thấy ly cafe. Sếp hỏi luôn.
Sếp:”Thằng T hôm nay có uống cafe sáng kia. Hôm nay chắc trở trời”
Mình:”Lạ gì anh, mà để anh uống đấy”
vừa nói xong câu thì mấy bà chị bu lu ba la lên.
“Anh ơi, cafe con Phương nó pha cho thằng T đó, anh đừng dại mà uống, có độc đó” Khi đó thật chẳng dám ngoảnh cái mặt nhìn sếp nữa, cũng không biết cảm giác mình sao nữa. Giả vờ nhìn vào máy tính luôn. Còn sếp quay đi, vừa quay đi sếp vừa nói.
“Thôi, thế tao chả dám, Chú lo xử lý đi”
Tưởng êm rồi thì tí sau Phương nhắn tin
“Uống đi” – (đoạn này có review nóng rồi)
Mình không rep lại, ngồi im lặng làm việc, em nó cũng im lặng. Đang yên đang lành, tính hóng thánh cho ý kiến rồi xử lý cái ly cafe. Chưa kịp thì lúc đang làm mấy thứ thì em nó qua làm phát ực, thả cốc xuống, mọi người thoáng ngơ ngác, còn em nó chạy vào nhà vệ sinh. (cái này mình cũng không biết tiêu hóa của em nó sao mà uống cafe là buồn nôn, mấy hôm trước có lần cũng vậy. Mình cũng không dám quay lại nhìn mọi người sao cả. Chỉ nghe tiếng cười của mấy bà chị. Mình nhìn theo em nó vào nhà vệ sinh, cảm giác tội lỗi quá.
1 lúc sau Phương vào, mấy sợi tóc bên má hơi ướt. kiểu này nôn chắc rồi. Em nó lại ngồi im lặng, mấy bà chị lại chọc nó. Khổ, đang căng thẳng mà cứ chọc. Mình nhắn tin cho em nó
“Không uống được mà cứ uống. không sợ à” Vẫn không thấy động tĩnh gì. Thêm 1 lúc nữa mình nt tiếp
“Xin lỗi”
Vẫn không thấy ho he gì. Thêm một lúc nữa thì em nó qua bàn sếp, nói cái gì đó, đại loại ra chắc xin ra ngoài. Vì sau đó nó ra ngoài luôn, mặt cúi cúi nhìn buồn, thấy thương thương.
Đang ngó theo nó thì sếp gọi mình
“T, lại đây anh nhờ chút”
Mình dật nẩy mình
“Dạ” rồi đi lại chỗ sếp. Sếp đưa cho tập hồ sơ rồi nói
“Giải quyết hộ anh tập này, nhanh nhanh chút.”
M:”Dạ” Đang định quay lại chỗ làm thì sếp tiếp
“Mà ra xem nó sao cái”
M:”Chắc không sao đâu anh, ra có việc gì nên đó anh”
Mấy bà chị lại hùa theo.
“Mày ra coi nó sao đi, biết rồi còn giả vờ hả”
Quay lại nhìn ông sếp thấy công cười (nghi ngờ lắm).
Mình đành qua chỗ bàn cất tập hồ sơ rồi ra ngoài coi em nó đâu.
Đi ra thêm 1 đoạn thì thấy em nó đang ngồi ở cầu thang, nhìn ra ngoài đường. mình lại im lặng, ngồi cạnh nó, vừa đặt đít ngồi cái thì em nó đứng dậy đi vào luôn. Mình ới theo mặt vẫn không quay lại
“Giận anh à?” Hi vọng em nó ngồi lại nói chuyện nhưng vẫn không, nó đi thẳng vào phòng làm việc luôn, mình cũng vào ngay sau đó tí. Mấy bà chị nhìn chăm chăm, còn mình lẳng lặng lại bàn, ngồi làm việc, em nó cũng lẳng lặng.
Cứ như thế từ sáng giờ, mình lo giải quyết đống hồ sơ, em nó thì không biết làm gì cả vì không dám quay lại nhìn.
PS: Có điều này mọi người nhé, thấy mọi người quan tâm chuyện mình, mình cảm ơn lắm. Mình cố dành nhiều time nhất có thể để update, và cố dùng từ sát nhất để nó thật nhất với thực tế của mình. Còn ai tin thì tin, không tin thì đọc chơi cho vui, cho là gió máy gì cũng được. Đó là quyền của mỗi người. Mình cũng như các thớt khác thôi, cố update, còn mọi người cứ hãy xem như chuyện đọc cho vui nhé. Giờ thì nghỉ ngơi đã.
Mà đây cũng không phải thời gian mình nhiều “hộp sữa” nhất đâu. Nhiều nhất là sau cái chết của ex kìa, nhưng không dùng hộp nào hết nhé. Tất nhiên giờ mọi người sẽ thấy mình nhiều, vì giờ mọi người mới biết đến đời thường của mình.
p20 Update chiều thứ 2 – 15/10 (đến 16h).
Chiều đến công ty. Phương ngồi lẳng lặng tại bàn làm việc, mình cũng nhìn em nó 1 cái nhưng em nó ko thèm, thở dài 1 cái khi nghe tiếng mình đi qua (chắc cũng liếc thấy), mặt cứ dán vào màn hình (nhưng chắc suy nghĩ gì đó, chỉ giả vờ thôi). Mấy chị kia thì thấy mình vào lại ngồi cười rúc rích. Haizzzz. Mình cũng vào làm việc. hóng voz tí, rồi làm tiếp mấy cái hồ sơ khi sáng. Đang hóng thì sếp kêu mình.
“T, mấy hồ sơ hồi sáng sao rồi?”
M:”Dạ, còn cái đang dở anh ạ”
Sếp: “Ừm, thế cái nào xong thì giờ đi thẩm định giải quyết luôn đi. Cả 3 họ đang cần đó”
Toàn hồ sơ mối của sếp nên sếp ưu ái lắm.
M:”Dạ. Giờ em đi”
Mình bỏ hồ sơ vào cặp nhổm đít dậy đi. Sếp lại ới.
Sếp:”Chú chờ cho Phương đi cùng. Phương đi cùng luôn”
M: “Thôi, em đi được rồi anh ạ”
Sếp: “Nó đi cùng cho quen dần đi. Đi luôn đi Phương”
Phương nghe xong cứ lẳng lặng xách túi, nhét sổ,bút vào túi rồi theo mình đi xuống lấy xe. Chẳng nói chẳng năng gì. Lúc này mình buồn cười lắm các thím ợ. nhưng chẳng dám cười.
Xuống nhà xe thì Mình lại lấy xe mình đi (wave). Thì Phương bắt đầu cất lời.
“Đi xe em” Cụt ngủn thế thôi nhưng mà tự nhiên mình lại thấy vui lắm các thím ợ, tí ta tí tởn chạy lại lấy chìa khóa từ tay em nó, rồi dắt xe. mặt Phương thì vẫn không đổi sắc, nhìn sợ. Sau câu nói đó lại là sự im lặng của Phương.
Vừa lên xe, mình hỏi em nó pha chút trêu chọc
“Hết giận chưa cô bé”
Vẫn im lặng, hự muốn đáp cục gạch vào cái mặt đó. Mình chỉnh gương xe nhìn thẳng được vào mắt em nó. Thấy có liếc mình 1 cái rồi mặt bơ đi chỗ khác, nhìn đâu đâu ngoài xa.
Mình hỏi chọc tiếp
“Có chi hay mà nhìn chăm thế” Cũng im lặng, má nó chứ, ức éo chịu được nữa rồi. Chở người mà như chở khúc gỗ ấy.
Cứ thế Phương cứ im lặng, haizzz, nghĩ thôi kệ, cho im. Nhưng đến cái đoạn đường họ đi dây hay ống gì đó mà có cắt lớp nhự đường được nửa, mình lao xe qua cái chỗ đường đã bị cắt, có cái bợp kha khá.
O ta lo nhìn đâu đâu không để ý. Xe vừa qua cái chỗ đó, xóc mạnh làm em nó giật mình, lấy cả 2 tay ôm cái hông của mình. Xong lấy tay đấm mình 1 phát vào vai (con gái đấm thế chứ chả thấy đau gì cả). Đấm xong chửi mình luôn.
“Mắt anh bị gì à. Người đâu mà…” Nhìn cái mặt qua gương dữ giằn lắm. Mình cười sảng khoái. Éo hiểu sao khi đó mình sung sướng lắm. Thấy vui vui. Thấy Phương lúc đó giống hệt cái hình ảnh Hạnh lúc tát mình lắm các thím ợ.
Chặng đường tiếp theo lâu lâu mình cứ hỏi “Đã hết giận chưa?” ban đầu thì em nó không chịu trả lời, mình hỏi mãi thì em nó cũng đáp lại câu “Lo đi đi” rồi mặt lại bơ đi. Chặng đường đến chỗ thẩm định chỉ có thế. Haizz.
Thẩm định xong lại đi về, lại điệp khúc cũ mình hỏi. Hỏi nhiều quá em nó ức quá em nó lại đánh mình 1 phát vào lưng, lần này đánh gần xương sống tí, đau lắm. Còn chửi mình nữa.
“Anh này ở đâu ra mà lỳ thật, lo đi đi..” Mình nghe xong cười rúc rích, em nó lại bơ mặt đi chỗ khác. Cứ thế lâu lâu nghĩ thấy vui vui trong đầu mình lại tủm tỉm cười. Riêng có 1 lần mình vô tình nhìn qua gương thấy em nó ngoảnh đi chỗ khác cười (chắc nghĩ cũng buồn cười lắm, cơ mà không dám cười). Nhìn thấy thế mình lại cười rõ to. Em nó lại chửi luôn.
“Anh điên à” Con này lạ ghê các thím ợ, mình cười mà cũng bảo mình điên.
Từ đó về công ty mình thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Để ý thấy lâu lâu em nó lại ngoảnh đi chõ khác. Má nó, muốn cười thì cười đi, còn giấu.
Giờ về công ty thì mình ngồi update, còn em nó thì đã nói chuyện với các chị.
Mình bây giờ thì “LOẠN” thật rồi. Nếu cả Phương và Lương sẽ là Hạnh ngày xưa các thím ợ. Giờ mình éo biết mình đang muốn gì nữa. Loạn. Các thím cứ gạch mình đi. (cơ mà mình vẫn muốn xác định với em Lương )
to be continue …
tiếp theo
p21 Update chiều thứ 2 – 15/10 (đến 16h).
Chiều đến công ty. Phương ngồi lẳng lặng tại bàn làm việc, mình cũng nhìn em nó 1 cái nhưng em nó ko thèm, thở dài 1 cái khi nghe tiếng mình đi qua (chắc cũng liếc thấy), mặt cứ dán vào màn hình (nhưng chắc suy nghĩ gì đó, chỉ giả vờ thôi). Mấy chị kia thì thấy mình vào lại ngồi cười rúc rích. Haizzzz. Mình cũng vào làm việc. hóng voz tí, rồi làm tiếp mấy cái hồ sơ khi sáng. Đang hóng thì sếp kêu mình.
“T, mấy hồ sơ hồi sáng sao rồi?”
M:”Dạ, còn cái đang dở anh ạ”
Sếp: “Ừm, thế cái nào xong thì giờ đi thẩm định giải quyết luôn đi. Cả 3 họ đang cần đó”
Toàn hồ sơ mối của sếp nên sếp ưu ái lắm.
M:”Dạ. Giờ em đi”
Mình bỏ hồ sơ vào cặp nhổm đít dậy đi. Sếp lại ới.
Sếp:”Chú chờ cho Phương đi cùng. Phương đi cùng luôn”
M: “Thôi, em đi được rồi anh ạ”
Sếp: “Nó đi cùng cho quen dần đi. Đi luôn đi Phương”
Phương nghe xong cứ lẳng lặng xách túi, nhét sổ,bút vào túi rồi theo mình đi xuống lấy xe. Chẳng nói chẳng năng gì. Lúc này mình buồn cười lắm các thím ợ. nhưng chẳng dám cười.
Xuống nhà xe thì Mình lại lấy xe mình đi (wave). Thì Phương bắt đầu cất lời.
“Đi xe em” Cụt ngủn thế thôi nhưng mà tự nhiên mình lại thấy vui lắm các thím ợ, tí ta tí tởn chạy lại lấy chìa khóa từ tay em nó, rồi dắt xe. mặt Phương thì vẫn không đổi sắc, nhìn sợ. Sau câu nói đó lại là sự im lặng của Phương.
Vừa lên xe, mình hỏi em nó pha chút trêu chọc
“Hết giận chưa cô bé”
Vẫn im lặng, hự muốn đáp cục gạch vào cái mặt đó. Mình chỉnh gương xe nhìn thẳng được vào mắt em nó. Thấy có liếc mình 1 cái rồi mặt bơ đi chỗ khác, nhìn đâu đâu ngoài xa.
Mình hỏi chọc tiếp
“Có chi hay mà nhìn chăm thế” Cũng im lặng, má nó chứ, ức éo chịu được nữa rồi. Chở người mà như chở khúc gỗ ấy.
Cứ thế Phương cứ im lặng, haizzz, nghĩ thôi kệ, cho im. Nhưng đến cái đoạn đường họ đi dây hay ống gì đó mà có cắt lớp nhự đường được nửa, mình lao xe qua cái chỗ đường đã bị cắt, có cái bợp kha khá.
O ta lo nhìn đâu đâu không để ý. Xe vừa qua cái chỗ đó, xóc mạnh làm em nó giật mình, lấy cả 2 tay ôm cái hông của mình. Xong lấy tay đấm mình 1 phát vào vai (con gái đấm thế chứ chả thấy đau gì cả). Đấm xong chửi mình luôn.
“Mắt anh bị gì à. Người đâu mà…” Nhìn cái mặt qua gương dữ giằn lắm. Mình cười sảng khoái. Éo hiểu sao khi đó mình sung sướng lắm. Thấy vui vui. Thấy Phương lúc đó giống hệt cái hình ảnh Hạnh lúc tát mình lắm các thím ợ.
Chặng đường tiếp theo lâu lâu mình cứ hỏi “Đã hết giận chưa?” ban đầu thì em nó không chịu trả lời, mình hỏi mãi thì em nó cũng đáp lại câu “Lo đi đi” rồi mặt lại bơ đi. Chặng đường đến chỗ thẩm định chỉ có thế. Haizz.
Thẩm định xong lại đi về, lại điệp khúc cũ mình hỏi. Hỏi nhiều quá em nó ức quá em nó lại đánh mình 1 phát vào lưng, lần này đánh gần xương sống tí, đau lắm. Còn chửi mình nữa.
“Anh này ở đâu ra mà lỳ thật, lo đi đi..” Mình nghe xong cười rúc rích, em nó lại bơ mặt đi chỗ khác. Cứ thế lâu lâu nghĩ thấy vui vui trong đầu mình lại tủm tỉm cười. Riêng có 1 lần mình vô tình nhìn qua gương thấy em nó ngoảnh đi chỗ khác cười (chắc nghĩ cũng buồn cười lắm, cơ mà không dám cười). Nhìn thấy thế mình lại cười rõ to. Em nó lại chửi luôn.
“Anh điên à” Con này lạ ghê các thím ợ, mình cười mà cũng bảo mình điên.
Từ đó về công ty mình thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Để ý thấy lâu lâu em nó lại ngoảnh đi chõ khác. Má nó, muốn cười thì cười đi, còn giấu.
Giờ về công ty thì mình ngồi update, còn em nó thì đã nói chuyện với các chị.
Mình bây giờ thì “LOẠN” thật rồi. Nếu cả Phương và Lương sẽ là Hạnh ngày xưa các thím ợ. Giờ mình éo biết mình đang muốn gì nữa. Loạn. Các thím cứ gạch mình đi. (cơ mà mình vẫn muốn xác định với em Lương )
p22 Update tối thứ 2 – 15/10
Trước hết mời mọi người uống cafe nhé
Đi làm về, có tin nhắn của Lương, mình rep lại rồi đi tắm. Tắm xong mình chủ động gọi cho Tuấn hẹn tối gặp nói chuyện rồi mới ăn cơm. Mình hẹn Tuấn tại quán cafe cách quán mình hay uống khoảng 1,5km. Muốn cho nó trung gian để cả 2 cùng thoải mái. Tuấn đồng ý, thời gian là 8h. Rôi mình ăn cơm.
8h kém 5 phút mình có mặt tại địa điểm đã hẹn. Thấy cái libety của Tuấn đã dựng tại bãi xe nên mình vào quán tìm nó, nhìn quanh 1 tí thì thấy nó ngồi ở chiệc bàn tại góc. Nơi có 2 cái cây đủ tạo sự yên tĩnh. Nó đi một mình, không có ai đi cùng, không có dấu hiệu khả nghi bị úp sọt gì cả.
Không ai chào ai, mình kéo ghế ra ngồi, nó đã gọi 1 ly nâu sài gòn sẵn. Phục vụ lại mình gọi 1 ly đen ít đường.(Thánh Mon uống không đường, mình thì chịu).
Em phục vụ vừa đi thì nó vào luôn vấn đề
Nó:”Không dài dòng, tôi nói nói luôn điều cần nói”
M:”Rồi, nói đi”
Nó:”60 triệu hoặc ông rời xa Lương”
M:”Đang mặc cả đấy à?”
Nó:”Không nói nhiều, trước 50 triệu thì tôi và Lương lấy nhau, 2 gia đình đã thỏa thuận, giờ cho ông chọn”
M:”Tôi mới nghe từ ông, tin nổi không? Lương biết chuyện này?”
Nó: “Ông nghe rõ rồi đấy, 60 triệu hoặc Lương. Không cần biết Lương biết hay không”
M: “Tôi phải biết Và muốn nghe chính ông nói là Lương biết việc này hay không”
Nó:”muốn biết thì hỏi Lương”
M: (Ngồi nhìn ra ngoài suy nghĩ tĩ)
Nó:”Tôi đã nói xong, tôi về, ông trả lời sớm” nó nhổm đít dậy, uống thêm ngụm cafe rồi đi, mình ngồi vẫn chưa hiểu mọi thứ, mọi thứ đang quá phức tạp. 60 triệu mình xoay thì 2 ngày là sẽ có. Nhưng mọi thứ đâu đơn giản chỉ là con số 60 đó. Chưa bao giờ mình bị động trong 1 cuộc nói chuyện như này cả.
Nó đi được lúc thì cafe của mình mới ra. Mình cũng chưa kịp uống, thanh toán tiền rồi về. Dắt xe ra suy nghĩ, lại đau đầu. Chạy xe ra con đường đang làm dở chống xe, nằm ngửa trên yên xe nhìn sao. Chỉ muốn bỏ quách đi mọi thứ, éo nghĩ là 1 ngày mình lại gặp hoàn cảnh này nữa. Giờ thì không những loạn mà quá loạn rồi.
Có tin nhắn của Cẩm, và đặc biệt là của Phương “Đồng nghiệp đáng ghét, làm chi đó?” Mình không trả lời ai cả, không muốn suy nghĩ gì cả. 10h thì sương xuống lạnh nên mình về.
Nằm suy nghĩ cả đêm, mệt, haizzzz. Giờ thì cũng định hình được từng bước để giải quyết, nếu không nữa thì phải nhờ sự can thiệp của ai đó có tiếng nói để mọi sự sáng tỏ. Cần thời gian.
Sáng đến có ly cafe của Phương. Chờ em nó về bàn mình nhấp 1 ngụm nhỏ. Khen 1 câu
“Chà, ngon”
Mấy bà chị chọc
“Cafe Phương pha gì mà không ngon. haha” Cười sảng khoái.
Phương quay sang nói lại mấy bà chị
“Mấy chị này………..” tỏ cái thái độ tức tối nhưng thích thú. Kiểu giả vờ ấy mọi người ợ.
Mình ngồi làm thêm ngụm nữa, cười mỉm cái rồi review. Giờ thì đang quay lưng, không ai nhìn ai.
PS: mà mọi người yên tâm nhé, thời gian này nick này chỉ mình dùng, thằng em đang chuẩn bị đám cưới (20/10)
to be continue …
tiếp theo
p23 Update sáng thứ 3 – 16/10 (đến 10h)
Sáng đến có cafe uống, xong update sáng cho mọi người. Update xong thì sếp tới, sếp bảo đi cho xong mấy bộ hồ sơ hôm qua (còn 1 bộ). Đang cắp đít dậy chuẩn bị đi thì Phương đòi đi theo (lần đầu tiên đòi đi theo).
P:”CHo đi với”
M:”Đi đâu, ở nhà đó”
Sếp:”Phương nay ở nhà”
P:”Cháu đi cho quen việc”
Sếp:”Tí có việc cần cháu giải quyết đó”
Phương ngoắt đít quay lại bàn làm việc. Mình đi, thấy em nó cứ ngó ngó theo, chắc muốn đi lắm. Nhưng kệ, tâm trạng đang không vui nên mình đi
Xong xuôi mình chưa về cơ quan vội, ngồi quán nước vỉa hẻ (Cổng đại học Vinh) ngắm đường tí. Sinh viên giờ màu mè quá. Thấy Phương nt
“Sắp về chưa?”
M:”Sắp”
Thấy không nt gì nữa. Mình uống xong ly nước trà ăn mấy hạt hướng dương rồi về, lòng khá ngổn ngang.
Thật sự suy nghĩ lại mọi thứ mâu thuẫn quá, rất nhiều suy nghĩ của mọi người giống mình. Tại sau nhà có quen biết, có đk như nhà Lương lại phải khất đi 60 triệu (tuy số này cũng không nhỏ). Rồi tại sao Lương chỉ nói cho mình như thế, tại sao nếu đã hứa hẹn bên kia còn gặp mặt mình, sinh ra trò gì đây, mình đang ở trong trò chơi gì chăng? Chuyện quá nhiều điều không khớp, chẳng lẽ sự sắp đặt lại lộ liễu thế, chẳng lẽ 1 người như Lương lại không biết những điều đó quá dễ nhận ra, thế trong chuyện này ai đúng ai sai? ai dối, ai thật? Mà mình đã là gì đâu mà thằng Tuấn lại như thế? hay giữa Tuấn và Lương đã có những cuộc nói chuyện mà mình không biết? Nghĩ nhiều đâm mệt, thôi thì về cơ quan ngồi điều hòa cho mát, hóng hớt lung tung đỡ nghĩ nhiều.
Về thì có ngay một cốc chanh đường trên bàn mát lạnh. Mình ngồi xuống chưa kịp làm gì thì Phương nt.
“uống đi”
đọc xong tin nhắn mình nói bâng quơ
“Ừm”
Má nó, gần thế còn bày đặt nhắn tin.
Tu xong 1 phát hết cốc chanh đường thì Phương lại nt
“Mệt không”
Mình không nt, mà nói luôn, vẫn điệu bộ cũ, ngồi cứ dán vào màn hình, miệng nói
“Mệt”
Em nó lại nt
“Nhắn tin đi”
Mình nói mà không nhắn tin
“Gần, nhắn tin làm chi” Giống như mình đang đọc thoại, Cũng không để ý thái độ của mấy bà chị sao
Em nó hình như tức rồi, quay sang nói mình luôn
“Nhắn tin đi” cái giọng gì mà đanh đá.
Mấy chị cùng sếp ngồi nhìn cười.
“2 đứa bây như con nít a hề” (đúng tiếng nghệ luôn nhé)
“Suốt ngày cắm chắc. Hahaha” -> suốt ngày cắn nhau. Mấy bà chị cười chọc
Em nó xấu hổ quay về bàn, ngồi yên. Mình buồn cười nhưng cũng chả dám cười. Sợ nó la lên nữa thì nguy. Haizzz. Giờ thì update cho mọi người đây
p24 Update chiều thứ 3 – 16/10
Chả có gì hay đâu nhé mọi người.
Trưa thì có tin nhắn của Lương (nhắn gì thì chắc mọi người cũng quen rồi). Nhắn tin lúc thì mình hẹn Lương tối đi chơi, tính nói chuyện luôn. Tối 8h đi chơi.
Sau đó lên công ty ngồi type phần tiếp theo cho thớt kia (mình thường type trên word trước).
Vừa xong thì đến giờ làm.
Mấy bà chị cũng lò mò tới, con bé Phương vẫn muộn nhất (lười mà). Đến nhìn mình rồi lè lưỡi một cái, mình kệ, em nó về chỗ làm.
Đến cười đùa gió máy với mọi người tí rồi sếp giao cho mình với Phương 1 đống hồ sơ cũ mới có, rồi ngồi lật lại vừa hướng dẫn nó làm hồ sơ mới, rồi chỉ những hồ sơ cũ.
Về chuyên môn thì em nó khá tốt, hơi nhậm nhưng logic cũng tốt. Cơ mà đôi lúc vẫn muốn mắng, nhưng thôi. Bày vẽ dần dần thôi, ngày xưa mình cũng có giỏi liền được đâu.
Thấy em nó ngoan, cứ lắc lắc gật gật, miệng thì cứ ngậm cái bút ngoe nguẩy. nhìn hơi buồn cười.
Có nhiều câu hỏi ngớ ngẩn, mình cũng không biết trả lời sao, mà sếp cũng không biết. Haizzz.
Giữa lúc căng thẳng thì em nó đi pha cho 2 người 2 ly trà lipton uống. Kể ra cũng sướng. Mình cũng nhắc khéo là sau không cần làm thế, nhưng em nó lơ đi, đáp lại câu
“Lo uống đi, lo uống đi” Cái giọng vẻ muốn bơ chuyện. Thôi kệ, đang khát có trà uống, ngon.
4h thì mình tiếp nhận hồ sơ vay mới nên tạm dừng việc hướng dẫn cho em nó. Tuy nhiên, chừng đó thời gian cũng đủ chỉ cho em hoàn thành được các bước của 1 hồ sơ không phức tạp.
Mình vừa làm vừa hóng voz. Em nó đang cặm cụi tự nghiên cứu. Lại đùa với mấy chị như những ngày trước. Thỉnh thoảng cũng sang hỏi mình.
Mới có cuộc điện thoại cho em nó. KHông biết trai hay gái, “cứ dạ dạ, vâng vâng, tối em không đi được, bla bla” nói chung là từ chối một buổi đi ăn chơi. Mình không quan tâm lắm, nghe thì note tí lại thế thôi.
Xong em nó quay sang hỏi mình
“Tối có người mời em đi ăn. Có đi không anh?”
M: ” Nên đi”
Nó: “Nhưng người này em không thích. Với lại em từ chối rồi..”
M: “Ừm, thế thôi”
Thấy mình cụt cụt vậy nó cũng không hỏi nữa, lại ngồi mương 14 (bệnh con này mọi hôm giờ chưa kể)
PS: Mình sẽ cố đọc hết comment của mọi người, chắc chắn sẽ có nhiều comment giúp ích đc cho mình. Nếu ai hỏi mà không trả lời được thì bỏ qua cho mình nhé.
Mình cũng sẽ update nhanh nhất, sát nhất và lâu nhất có thể. Thanks mọi người nhé.
Last edited by mrxau; Today at 18:18.
to be continue …
tiếp theo
p25 update tối thứ 3 -16/10
Sau giờ làm mình về thẳng nhà bố nuôi, ăn cơm với bố mẹ tính xin ý kiến bố nuôi luôn.
Sau bữa ăn, lúc mẹ đang rửa bát ở bếp thì mình thưa chuyện với bố tại phòng khách.
Mình nói rõ sự tình cho bố và ko quên dặn bố khoan đã can thiệp vào chuyện này.
Bố mình cũng đưa ra các bước giải quyết khá giống ý mình. Bố cũng không tin là gia đình Lương như thế, bố cũng nói ra suy nghĩ cuả bố.ý bố là chắc trong chuyện này đang có sử hiểu nhầm, hoặc cố tình hiểu nhầm, vì bố hiểu rõ gia đình Lương, đặc biệt là bố Lương. Bố cũng bảo làm thằng đàn ông thì việc gì cũng phải rõ rang rồi mới quyết định, và đừng bỏ cuộc giữa chừng, nghe khá giống mình.
Kế hoạch thế nào thì xin phép mình không nói đây nhé (phòng bệnh hơn chữa bệnh, tranh nằm vùng) tuy nhiên mình vẫn sẽ review sau mỗi biến, giả sử có nằm vùng thì coi như mình chơi trò đuổi bắt vơí Tuấn.
Trước mắt, buổi tối sẽ gặp Lương nói rõ ràng những gì Tuấn nói với Mình.
Đúng 8h mình có mặt tại nhà Lương, xin phép bố mẹ Lương cho mình đưa Lương đi chơi. Mình đưa Lương vào trường,đúng chỗ mọi hôm 2 đứa ngồi.
M: em này, em biết anh lâu chưa, cái ngày em thấy anh âý?
L: hì, cũng lâu rồi, lúc mới tốt nghiệp về rồi xuống nhà Vân chơi. – Lương vừa nói vừa ngập ngừng, chắc hơi ngại
M: ừm, mà sao em lại biết anh là người đi xem mặt mà đồng ý thế? Hay là cố tình xúi bố sang xúi bố nuôi anh kìa.
L: eo ôi, ai mà kiêu…điêu nữa. – lần đầu thấy Lương có vẻ khác.
M: đâu, dám kiêu đâu, chỉ tại như em mà chấp nhận đi xem mặt. Nhiều khi chả dám tin.
L: vì đó là anh, chứ ban đầu em cũng phản đối mà.
M: sao lại phản đối nhỉ? Hay đang chơi với Tuấn cũng nên. – mình cười tỏ vẻ đang chọc.
L: đâu, tại…trước đó e thích anh rồi chứ. Hì – nói xong thấy tay Lương cứ để không yên, mặt cứ nhìn xa xa, ngại thì phải.
M: haha,mình phải kiêu mới được.
L: ờ, kiêu đi, sau coi chừng.
M: coi chừng chi? Mà anh thấy Tuấn cũng tốt mà, nhà đk, cũng đẹp trai. Lại trẻ hơn anh.
L: hì..e không biết, em ko yêu được Tuấn, chắc đã có ai đó trong em – lại làm hành động như lúc nãy.
M: hì, ai mà may mắn nhỉ? Nghe xog chỉ thấy Lương cười mỉm.
M: Lương, e tin anh không?
L: dạ,để sau đi anh
M: e cứ nói giờ đi, quan trọng với anh đó
L: dạ, có,hì
M: ừm, thế giờ anh có hỏi gì hay nói gì thì em cũng phải nói thật nha.
Lương gật đâù mà ko nói gì
M: e có nói dối gì anh không?
Nghe xong thâý Lương im lặng, hơi cuí mặt rồi hỏi mình
L: sao anh hỏi vâỵ? Không tin em à?
M: e cứ trả lời đi, anh nói rồi, nêú tin thì em trả lời thật, nó quan trọng vơí anh
Lương lại im lặng 1 chút rồi nói
L: dạ, câu trả lời sẽ làm anh thất vọng, có, e dối anh 1 lần, 1 lần thôi
M: ừm..(thở dài) …em có thể nói là lúc nào đc không?
L: là việc em biết mẹ Tuấn nhượng suất cho em. Em biết ngay sau khi mẹ em nói 1 ngày, chứ ko phải 1 tuần, e thật sự xl.
M: ừm, cảm ơn em đa nói thật, mà sao e làm vậy?
L: vì e sợ a hiểu sai e,sợ a nghĩ e lợi dụng Tuấn để có suất đó.
M: ừm, hơi buồn,nhưng thôi, tình chỉ bền khi đến vơí nhau bằng sự chân thành thôi em à
L: dạ, e xin lỗi – lương lúc này buồn thật sự, hình như sắp khóc. Mình hỏi tiếp
M: mà chỉ thế thôi à, hết rồi chứ?
L: dạ, tất cả anh ạ – nói xong Lương quay mặt đi chỗ khác, lấy tay gạt nước mắt.
M: e khóc à? Khóc gì chứ, anh đang ở đây chứ có đi đâu mà khóc, nín đi, nín đi thì anh mơí nói tiếp được
L: dạ, e ko khóc, a nói tiếp đi.
M: chắc hết khóc không?
L: dạ
M: rồi, anh nói tiếp. – rồi mình nói đúng những gì Tuấn nói với mình, nói xong thì e nấc thật sự, lấy tay bịt miệng rồi khóc. Vừa khóc vừa nói
L: anh ơi, e nói hết vơí anh rồi, tất cả những gì e biết đều nói với anh rồi…sao tuấn lại nói như thế chứ..
M: Ừm, rồi rồi, vì a muốn tin em nên anh mới nói với em để mọi chuyện rõ hơn thôi, anh xin lỗi, nín đi – vừa nói vừa keó Lương lại dựa vào vai mình. Lương lại nói trong tiếng sụt sịt
L: để e về hỏi mẹ thêm rồi em nói lại với anh, e ko biết gì cả anh à – rồi Lương lại khóc, mình dỗ cho e nín tí rồi nói tiếp
M: e giờ khoan nói mẹ, để mai hoặc ngày kia có gì anh lên. Cũng đừng gọi điện cho Tuấn, Tuấn có gọi nói gì thì nói anh nghe nha
L: dạ.
chi tiết chính là như thế, sau đó ngồi 1 lúc rồi Lương bảo mình chở về. Bước vào cổng mắt Lương vẫn đỏ hoe.
Về nhà nhận được tin nhắn của Lương
‘em xin lỗi vì đã dấu anh, nhưng chỉ 1 lần đó thôi anh ạ’
Mình rep lại
‘ừ, a hiểu, không sao đâu, e đừng suy nghĩ nữa’
Không thấy thêm tin nhắn nào nữa.
Thế là mọi viêcj giờ vẫn chưa giải quyết đươcj gì. Tạm thời tin những lời Lương nói.
p26 Update nóng theo dòng sự kiện.
8h00:
Lương: Sáng không có tin nhắn của Lương, mình có nhắn tin động viên, chúc ngày mới nhưng không thấy trả lời, đến giờ vẫn chưa thấy
Phương: Lại thêm một ngày đến sớm hơn mình, mình đến lại có ly cafe. Nay em nó không nhắn tin nữa, mà đáp thẳng luôn
“Cafe của anh này, uống đi cho tỉnh” Cái mặt mình chắc ủ rũ lắm (đếm qua cũng khó ngủ, nghĩ nhiều). Em nó chả ngại gì các chị nữa, còn mình thì ngại lắm. Nay mình nhắn tin cho em nó
“Hôm khác đừng làm thế nữa, không cần thiết đâu”
Em nó nhắn lại
“Mệt anh quá, uống đi cho tỉnh”
Rồi người nào lo việc người đó.
…có biến sẽ update tiếp..mình làm tiếp…
9h50
Từ 8h mình sang chỗ Phương theo sự phân công của sếp, tiếp tục hướng dẫn các nghiệp vụ phức tạp hơn (hôm qua đang dở việc).
Em nó cứ ngồi nghe không chịu ghi chép gì cả. Bực quá mình lấy cây bút đánh trên đầu em nó.
“Ngồi ngơ vậy à, lấy bút mà ghi lại”
P:”Nghe nhớ mà..” Em nó nói nhỏ nhỏ lí rí nhưng vẫn đủ nghe, vừa nói vừa quay đi lấy bút, sổ.Nhìn rành hay.
Rồi em nó lại làm cái điệu bộ hôm qua, vừa nghe vừa cắn bút. Chả khác gì học sinh. Đến chỗ nào không hiểu là y như rằng em nó gãi đầu, rồi cái bút đứng yên không ngoe nguẩy, xong là cầm bút gõ gõ vào tay mình rồi chỉ đúng cái chỗ không hiểu.
Đến 9h40 thì mình nhận được điện thoại của bố nuôi, mình để em nó đó ra ngoài nghe điện thoại.
Bố bảo cô Hương (mẹ Lương) gọi cho bố hỏi coi giữa mình với Lương có chuyện gì không mà sáng này Lương không đi dạy, nằm trong phòng khóc thút thít, hỏi không nói gì, không ăn.
Sau đó mình gọi cho Lương nhưng không nghe máy, nhắn tin không trả lời.
Tạm update thế, mình xin sếp về xem sao đã. Chiều ổn mình sẽ update cụ thể hơn.
to be continue …
tiếp theo
Update trưa 17/10
Chào mọi người xong mình chạy xe về thẳng nhà Lương luôn, thật sự mình không lo vì Lương khóc, chắc cũng chỉ tại chuyện tối qua thôi, chỉ là mình muốn về để phân tích rõ cho em nó không nghĩ lung tung.
Về đến cổng mình tự đẩy cửa vào sân luôn, Nghe tiếng chó sủa nên mẹ Lương trong nhà ra (hình như đang nấu)
M:”Cô ạ”
Mẹ L:”Ừ, T à con. Sao không đi làm à con?”
M:”Dạ, có, nghe bố con gọi nên con về coi Lương sao. Mà cô nấu chưa ạ?”
Mẹ L: “Cô đang nấu, Lương không biết sao nó cứ lỳ trong phòng sáng giờ, thỉnh thoảng lại khóc thút thít, hỏi cũng không nói gì, bệnh cũng không. Cô chịu nó rồi, hay 2 đứa có chuyện gì?”
M: “Dạ, không. Để con vào xem sao”
MÌnh với cô nói chuyện chắc Lương cũng nghe. Vì phòng Lương nằm sát sân.
Mình với cô đi vào phòng Lương. Cô gõ cửa gọi Lương
Mẹ L: “Lương ơi”
L:”Anh về đi, mai em nói chuyện” Đúng là em nó nghe thấy. Haizzz, tôi qua xốc lại tinh thần cho mà đuổi tôi về à
M:”Cô cứ xuống nấu đi ạ, để con nói chuyện với Lương cho”
Mẹ L: “Ừ, coi nó sao, mà 2 đứa có chuyện gì thì thông cảm cho nhau con he”
M:”Dạ, không sao đâu cô” Rồi mẹ Lương xuống bếp. Mình gọi Lương nữa.
M:”Lương, anh vào được không”
L:”Anh về đi, mai em nói chuyện, không sao đâu, em mệt thôi”
M:”Mệt gì mà mệt, mở ra, nhanh đi” giọng mình hơi bực, nghiêm túc.
1 tí sau thấy cánh cửa mở, chỉ là mở khóa còn vẫn không mở hẳn, mình đẩy cửa vào thì thấy Lương đã leo lên giường quay mặt vào trong trùm chăn lại. Mình thì nóng mà nó thì đắp chăn.
Mình vào ngồi cạnh giường Lương, không ngoảnh vào, cứ ngồi hướng ra cửa (cửa phòng mình đã đóng lại).
M:”Ngồi dậy nói anh nghe có chuyện gì nào”
L:”Không có gì đâu, em mệt thật mà”
M:”Mệt, mệt sao khóc? Dây nói chuyện đi”
L:”Nằm thế này cũng nói được”
M: “Dậy ngồi nói chuyện” Mình quát to, thật sự bực. Thấy mình bực bội em nó ngoan ngoãn ngồi dậy, tiến gần mình nhưng vẫn để cái chăn ngang bụng. Tóc tai bù xù.
M: “Sáng giờ cứ lỳ trong phòng vậy ạ?”
L:”Em mệt ”
M:”Mệt gì, em nghĩ cái gì mà cứ thế, có phải trẻ con nữa đâu?”
L:”em xin lỗi”
M:”Không có lỗi gì mà xin cả. Nói đi, nói anh nghe có chuyện gì?”
L:”anh đừng mắng”
M:”ừm, rồi ,anh xin lỗi, giờ nói đi”
L:”Dạ, tối qua sau khi anh đưa em về được 1 lúc thì Tuấn gọi điện cho em, chửi em, chửi cả bố mẹ em, bảo là ăn cháo đá bát, lừa đảo dối trá. Nhưng anh à, em không thế, bố mẹ em cũng không thế, tất cả những gì em biết đều nói rồi, em không nghĩ mọi thứ giờ lại thế này…”
Nói đến đây thì Lương lại cúi mặt khóc. (mọi người thứ bảo nước mắt lừa tình giả nai giả dối, nhưng có ở đó thì thấy khác, có thể mọi người cứ cho mình nhẹ dạ cả tin cũng được, nhưng mình đang làm theo lý trí, làm theo cái đầu của thằng đàn ông 28 tuổi, còn đó là trách nhiệm nữa).
M: “Im lặng, khóc gì mà khóc, có thế mà cũng khóc à, hôm qua anh bảo sao? Hả?. Anh dặn Tuấn gọi thì cứ bình tĩnh mà nói cho anh, sao hành động như trẻ con thế hả. Im lặng”
Mình nói to tiếng với em. Thật sự lúc đó mình muốn dẹp yên mọi thứ lắm, mình để cho sự nóng nảy và chút gì đó bối rối xen vào cuộc nói chuyện này.
L: “Em xin lỗi..” Tiếng nhỏ lí rí trong cổ. Tiếng khóc đã im nhưng đôi giọt nước mắt vẫn chảy. (Công nhận con gái dễ chảy nước mắt thật. Khiếp. Trước giờ toàn chứng kiến con gái khóc)
Khi Lương nín hẳn mình hỏi tiếp.
M:”Hồi nhà Tuấn giúp chạy việc cho em, mẹ có biết Tuấn thích em không?”
L:”dạ, không”
M:”Sao hồi đó biết Tuấn thích mà em vẫn nhận sự giúp đỡ từ họ?”
L:”Em chỉ nghe mẹ nói, mẹ Tuấn giúp em, 50 triệu là được anh à, với em cũng đã kiên quyết với Tuấn rồi nên sẽ không sao cả, nhưng em không nghĩ mọi việc lại như thế này..” Lương lại nấc.
M:”Im lặng, một chút là khóc.” Nghe mình mắng xong Lương nìn, chỉ còn cái sụt sịt nữa thôi.
M:”Giờ, dậy, rửa mặt mũi đi cho tỉnh, tóc tai thì bù xù, chải gọn gàng rồi ra ăn cơm. Chiều có phải lên trường không?”
L:”Dạ, có”
M:”Ừm, thế ăn cơm, nghỉ ngơi rồi chiều lên trường”
L:”dạ”
M:”Có gì tối anh lên, thưa chuyện với mẹ, phải thưa với mẹ thì mới tháo gỡ vấn đề được. Giờ cũng muộn rồi, anh về chiều đi làm”
L:”Dạ”
Sau đó mình chờ Lương ra luôn. Lương vào nhà tắm, còn mình xuống chào mẹ Lương rồi về. Thấy mình xuống mẹ Lương hỏi luôn
Mẹ L: “Có chuyện gì thế con”
M: “Dạ, không có gì đâu cô. Giận dỗi tí thôi ạ”
Mẹ L:”Cái con này, lớn rồi mà như con nít”
M:”Không sao đâu cô, thôi con đi đã cô ạ”
Mẹ Lương tiễn mình ra đến sân. Rồi mình phóng về ăn với bố (đẻ).
Giờ update đây. Haizzz, đau đầu với yêu với chả đương. Mà đã yêu đâu nhỉ, Haizzz.
PS: Mà mình giờ không có cái gọi là tình yêu, hay làm theo tình yêu đâu các thím ợ, tất cả chỉ bằng lí trí thôi, mình vẫn sẽ đọc tất cả ý kiến của mọi người, vì đó là thành ý của mọi người, còn mình một thằng 28 chắc chắn sẽ có chính kiến riêng của mình. Mà đừng nâng ai, hạ ai trong 2 em đó cả, có thì cứ đè đầu mình nhé.
p28 Update chiều thứ 3 -17/10
Chiều bình lặng, chả có gì đang chú ý. Nhưng mà cái đầu mình thì lại thấy mệt mỏi, đang yên đang lành lại sinh chuyện gặp mặt, rồi giờ sự nó lại ra như thế.
Sếp đi họp, mình ngồi nghiên cứu linh tinh, em nó thì chả biết làm gì, thấy thỉnh thoảng hát nghêu ngao, chém gió chém bão với mấy bà chị, con gái tám nhiều vô kể, từ đồng hoang sang đồng rậm, mình không có tâm trạng nên ngồi dán mặt vào màn hình. Nay được em nó tha cho, không làm phiền.
Đến 4h chiều thì em nó có điện thoại, của zai nào không biết, rồi đi ra ngoài. Vừa mới về được lúc, ướt tóc với quần, áo không ướt, chắc mang áo mưa tiện lợi.
Mình thấy chọc
“Làm gì mà ướt quần vậy em?” cười kiểu đểu tí.
Em nó nguýt mình 1 cái rồi vào nhà vệ sinh, chả biết làm gì. Giờ thì ngồi cục ở bàn rồi, miệng cứ lẩm bẩm
“Ướt quần rồi, ôi ướt hết quần rồi”
Mình ngồi update. Tạm thời chỉ có chừng đó để kể.
to be continue …
tiếp theo
p29 Update tối 17-10
7h đang ăn cơm thì Lương gọi điện.
M:”Alo”
L:”anh à, anh ăn cơm chưa?”
M:”Ừ, anh đang ăn”
L:”Dạ, tí anh ăn xong rồi lên luôn, bố mẹ muốn nói chuyện.”
M:”Ừm, mà bố mẹ định nói chuyện gì?”
L:”Chuyện của em”
M:”Em nói bố mẹ rồi à? sao không chờ anh lên đã”
L:”Tại em không chịu được”
M:”Ừm, thế cũng tốt, tí anh lên”
8h mình lên nhà Lương. Lương ra đón mình tận cổng, dắt xe vào thì bố mẹ Lương đang ngồi ở bàn phòng khách.
Vào chào hỏi cô chú xong xuôi, Lương rót nước rồi cũng ngồi cạnh mình luôn (giống kiểu 2 con nghe lời dạy của bố mẹ)
Bố lương vào vấn đề luôn (mà mình cũng kể luôn những vấn đề chính).
Bố L:”Giờ chúng ta nói chuyện cởi mở với nhau con nhỉ?”
M:”Dạ, chú cứ nói đi ạ”
Bố L:”Nãy ngồi ăn cơm, Lương nó có thưa chuyện với cô chú về việc Tuấn nói với con và Lương. Giờ chú muốn biết con nghĩ sao và đang nghĩ gì? Cho chú biết rồi chú với cô sẽ nói tiếp cho con nghe”
M:”Dạ, vậy con xin nói những suy nghĩ của con. ”
M:”Con đã được cô chú cho phép qua lại, đưa đón Lương, và cháu cũng mong tìm hiểu em Lương để tính một điều gì đó xa hơn. Trước hết cháu xin lỗi vì đã làm rối tung mọi thứ, nhưng vì tin Lương, vì muốn mọi thứ thoải mái để cả con, cũng như Lương không phải dằn vặt hay cảm thấy áy náy gì cả, cũng như để tất cả không ai hiểu lầm ai. Con với Lương cũng đã nói chuyện với nhau, cũng định thưa với cô chú để xin ý kiến. Ban đầu con cũng định mặc kệ, yêu cứ yêu, lấy cứ lấy. Nhưng thấy những lời Tuấn nói làm chính con cũng thấy không thoải mái và muốn tìm hiểu rõ sự việc. Nó không những tốt cho con mà còn cả cho Lương nữa. Biết là sẽ làm mọi thứ rối lên, mọi người bối rối, nhưng có như thế thì giả sử như có 1 cái đám cưới thì sẽ là viên mãn chú ạ”
Bố L:”Ừ, chú đồng ý với con, làm thằng đàn ông mọi việc phải rõ ràng. Chú thay cô nói với con là không có chuyện như Tuấn nói và không có thỏa thuận gì giữa 2 gia đình cả. 50 triệu đó giống như 1 cái phần thưởng dành cho mẹ Tuấn, còn lại đi lại, giấy tờ họ đều nhiệt tình giúp cô chú hết. Nếu cần thiết thì chú sẽ gọi ông B… (mình giấu tên bố tuấn nhé) để trao đổi với con, cũng như cho Tuấn rõ mọi thứ luôn.”
M:”Dạ, không cần đâu chú ạ, giờ thì con gần như đã giải đáp được mọi thứ rồi chú ạ, con biết việc cần làm rồi chú ạ. Cháu cảm ơn chú đã tin con, và thẳng thắn trao đổi với con”
Bố T: “Rồi, không có gì đâu con. Giờ làm với chú mấy Ly nhỉ. Lương vào lấy chai tắc kè ra đây, rồi nướng bố ít cá khô.”
L:”Dạ”
(mẹ Lương cũng tham gia ý kiến nhưng cũng xoay quanh ý của bố Lương cả thôi nhé)
Sau đó thì chắc mọi người hình dung việc tiếp theo rồi nhỉ. Lương cứ nép bên người thỉnh thoảng ăn miếng cá khô, mẹ Lương thì lại qua nhà hàng xóm. Mình với bố Lương lai rai đến 9h30 thì mình với lương đi dạo tí trong xóm Lương rồi mình về.
(Đến nay chưa phát hiện dấu hiệu có nằm vùng nhé).
p30 Update ngày 18/10
Hôm nay thì rắc rối của mình gần như đã được tháo gỡ phần nào, việc là phải đối xử với Tuấn ra làm sao, và làm sao cho nó hiểu mà không cần phải phiền tới bố Lương hay bố Tuấn (ca này khó) Tạm bỏ qua.
Mình với Lương lại nhắn tin bình thường (mọi người đừng nghĩ sau chuyện đó sẽ là yêu nhé, mình muốn mọi việc rõ ràng trước đã)
Sáng đi làm vẫn có 1 ly cafe, giờ nó gần giống 1 thói quen của Phương rồi (ca này cũng khó không kém). Thấy Phương ko tinh nghịch nữa, nhẹ nhàng, hiền lành hơn. Vào làm việc tập trung (cũng 1 phần vì nay nhiều việc).
Sếp tới, việc đầu tiên sếp thông báo là kế hoạch tối mai đập phá chúc mừng chị em. Các chị nghe xong hét lên sung sướng, bàn tán xôn xao. Trong đó có em nó cũng xí xớn. Có chị ới mình
“T, mày định tặng con Phương cái gì thế?”
“Hay mai 2 đứa mày đi ăn cháo đêm đi. haha”
M:”Em định tặng nó cái chày chị ạ, không biết dám nhận không”
“Mày tặng nó chày nó sao dám nhận. haha”
P:”Không hiểu, có ý gì? hả hả hả” mặt nhìn ghét.
M:”Thì tặng em cái chày về em giã gạo”
P:”Không thèm, giã làm gì?”
M:”Ờ, không thèm thì thôi, làm việc đi”
Xong thì ngồi làm việc.
Trưa mình ở lại, in tất cả những lời bên thớt bên kia, tí ra về đưa cho em nó.
Chiều cũng lắm việc nên cũng không có gì để kể cả nhé. Em nó hôm nay đã nắm bắt tốt hơn, làm việc cũng suôn sẻ hơn. Nhưng vẫn thích thoảng sang nhui nhui cái tay vào vai mình hỏi, quay lại thì thấy em nó đang ngậm bút mắt tròn xoe, đôi khi nhìn bé bỏng đáng yêu.
Đôi khi vô tình đập vào anh mắt mình hình ảnh em nó cúi ghi ghi chép chép, hình như trong em nó vẫn có nét dịu dàng, có thể mình mờ mắt nên chưa nhận ra (cận 2,5 thôi).
Giá như mọi thứ đừng thế này thì chắc mọi chuyện nó sẽ khác, nhưng giờ hãy cứ để đó đã, tất cả từ từ thôi. CÁi đầu mình luôn nhắc nhở mình giờ phải sống vì mọi người, không phải vì mình.
Muốn “phũ” với Phương nhưng sợ em ấy buồn. Những người con gái đã qua mình đều không dám phũ, cũng không yêu và tóm lại là họ đều khóc vì mình, có lẽ đó là lỗi lầm lớn của mình, nhưng biết sao được giờ. Haizzz. thôi cứ kệ thế đã.
PS: Mong mọi người đừng xin info được không?
Thêm nữa. 2 cái thớt giống như 2 cánh tay, thấy người muốn nghe thớt này cũng nhiều, mà bên thớt kia cũng có. Thật khó nghĩ quá. Nếu có thể thì lâu lâu mình update thớt kia tí.
to be continue …
tiếp theo
p31
haizzz, các thánh các thím loạn lên thế, mình ko són đâu, tại 2 hôm nay bận quá. Hôm qua thì lo cho xong 20-10. Hôm nay thì đám cưới thằng em.
Sáng nay đoàn xe của mình gặp 1 đoàn cưới khác. Xe dâu đoàn mình dẫn đầu là chiếc mẹc đỏ gặp đoàn ngươcj chiều cũng xe đỏ nhưng là cái gentra của daewoo.
Update ngày 19-10
Hết giờ làm việc, mình nhổm đít về, còn Phương thì về nhà, nó cầm duy nhất cái bó cẩm chướng của mình. mình hỏi em nó.
M: ôm hết không, anh bê xuống cho với.
P: e cầm của anh thôi, mâý cái kia để đó mai héo rồi đem ra ngoài đường là xong.hì
M: con gái lúc nào cũng thế à. Thế thì mình chả tặng hoa nữa,phí.
P: thì,nhiều thế,cầm về chật nhà.
M: ờ, thế đưa anh vứt hộ cho.
P: ko cần, để em chọn em vứt.
M: ừm, thế thì chọn đi, anh về.
Mình đi trước, gần cầu thang thì em nó đuổi kịp
P: Cái này cầm về, hì, về cắm cho tươi.
Mình nhìn sang thấy bó cẩm chướng.
M: xấu nhất lại đem về, thôi, vứt luôn đi.
P: kệ em,giờ hoa là của em mà. – lè lưỡi chọc mình, mình mặc kệ.
Trưa mình về trên nhà, mua 20 bông hoa hồng trắng + 20 bông hoa lay ơn. Sau đó ghé qua mộ mẹ tặng hoa cho mẹ, thắp cây hương, với mẹ khi còn sống mình chưa tặng hoa bao giờ, giờ thấy hối hận. Cũng mới 2 lần mua hoa ra mộ mẹ. Sau đó về ăn cơm với bố, ăn xong thì ra mộ hạnh luôn, đã 8 năm nay, năm nào cũng mỗi năm 4 lần ra thăm em. Và luôn là 20 bông hồng trắng.
14-2,8-3,20-10 và sinh nhật em, riêng ngày sinh nhật em mình chạy xe lên núi tìm hoa bông trang,bởi vì em thích nhất loài hoa này.
Chiều đến, ai lo việc người đó. Ai cũng muốn xog trước 5h30 để đi liên hoan. Em nó cũng chăm chỉ, ít hỏi mình.
5h30 sếp lên tiếng
‘Mọi người, hồ goong thẳng tiến nào.’
Mấy bà chị sung sướng, em nó cũng sung sướng. Ai xách túi người ấy và đồng loạt nhổm đít đi. mây người con gái dịp này hớn hở lạ thường, mà mình cũng hớn hở,vì đc đi ăn mà không mất tiền.
Sếp đi ô tô, còn lại đi xe máy. xuống nhà xe thấy em nó cứ lởn vởn chả chịu lấy xe. Mình dắt xe ra đang chờ mấy chị kia thì em nó vọt lên xe mình ngồi. Con này lạ.
M: làm cái gì đấy, xuống lấy xe mà đi chứ gì nữa.
P: không, đi xe anh
M: ơ hay, ko cho.
P: kệ, e ngồi lên rồi,ko xuống,haha.
M: xuống ko
P: ko
M: ừ, thì em ngồi đó.
Mình xuống xe cho e nó ngồi trên xe đo. Lạ là nó vẫn cứ ngồi mặt tưng tửng,còn chọc mình nưã. Thấy mấy chị đi nên mình cũng đành chở em nó đi.
M: tí anh ko chở về mặc kệ nha.
P: hè, ko thì em bắt taxi.
M: ừ, nhớ đó.
đi đường thỉnh thoảng mình tăng ga rồi lại phanh gấp. làm nó cũng ức chế, cơ mà nó lại được đà ôm mình. Mỗi lần nó ôm thì khá là chặt. Kiểu này thì ko xong với em nó rồi. Còn cười khì khì nữa chứ, má nó.
Đến nơi, kêu bia ra, em nó cũng kêu nước ngọt nhưng mấy chị kia không cho,bắt tất cả phải uống bia. Và tất nhiên em nó phải nghe theo. Ban đầu thì các bà uống còn tỉnh còn ăn nói giữ ý, chứ sau uống phê rồi thì đủ thứ chuyện.
‘thằng T ngon thế này, tao mà chưa chồng thì tao cũng cưa luôn, tuyển phi công.haha’
‘ko tuyển được thì 1 lần với nó cũng sướng rồi.hahaha’ má ơi, con gái uống vào còn kinh khủng hơn con trai. Nói gì cũng nói được. Khi đo chắc chỉ mỗi mình thấy ngại. Chứ mấy bà kia thì phê hết rồi
Em nó cũng phê hết độ rồi. nghe có vẻ sắp nôn.
Mình đang nâng ly với sếp thì em nó đẩy ghế chạy vào nhà vệ sinh, nhưng đươcj tầm 5m thì nôn luôn bên bờ cỏ. Khổ,uống ko đc mà cứ ham. Mình lại xem em nó thế nào. Ngồi cạnh nhìn chứ e nó có biết gì đâu,cứ thế ăn bao nhiêu cho ra bấy nhiêu.
M: vào nhà vệ sinh rửa mặt đi.
Em nó dơ mặt lên, cười rồi gật gật, giống điên lắm.
Mình dìu em nó vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vừa hất nước rửa mặt xong thì em nó nhìn mình rồi khóc. Mình nghĩ chắc do say
M: sao khóc,hay chưa. Thôi ra khỏi mọi người chờ.
P: ko, em yêu anh.. Vừa ôm lấy mình vừa nói
Khổ,mình nghĩ chắc do em nó say nên mới nói thế.
M: ừ ừ, thôi e say rồi, ra ngồi tí rồi về.
P: em ko say, say đâu mà say, uống tiếp, đến say thì thôi. – người liêu xiêu. Rồi lại ôm mình và điệp khúc ‘em yêu anh’ mình mặc kệ, đưa em ra ngoài bàn. Vưà đi vừa lẩm bẩm ‘em ko say, e yêu anh’. Làm mọi người xung quanh cứ nhìn mình,ngại.
Ra đến bàn thì em nó xiêu hẳn vào vai mình, nhưng khi thấy mấy bà chị cầm cốc lên thì em nó cũng cầm và ‘zô……’ chuyên nghiệp chán.
Thấy em nó như thế sếp bảo mình đưa em nó về. Sếp đưa địa chỉ cho mình luôn.
Mình kêu taxi đưa em nó về. Ngồi trên xe em nó gục vào ngươì mình mà ngủ ngon lành.
Đến đúng địa chỉ, đập vào mắt mình là ngôi nhà to và đẹp. em đúng là tiểu thư. Mình bâm chuông, chờ 1 lúc thì có 1 anh và 1 chị ra,hình như là anh trai với chị gái (cơ mà sao chị xinh thế mà chưa lấy chồng, lại ko giống em nó nữa).
M: dạ, em chào anh, em chào chị.
Ac: ừ, em à, chú … Vừa gọi cho anh. phiền em quá.
M: dạ, ko sao anh, anh dìu phương vào đi ạ.
Anh: cảm ơn em nha.
Mình bắt taxi trở lại quán. Lúc tới thì thấy mấy chị lục đục kéo về, sếp đang thanh toán. Thấy sếp nói gì về chuyện gửi xe máy của chị nào đấy, sau đó thì về.
Sếp: thế là vui rồi, mấy bà kia cũng say rồi, chú lấy xe đi rồi về.
Mình dắt xe ra thì thấy một bà chị leo lên xe sếp. Còn lại đã phóng xe đi rồi, éo biết các bà ấy đi về có an toàn ko.
Lúc này khoảng 8h20. Mình chạy xe về, ghé mua lẵng hoa với 1 bó hồng nhung. Tiến thẳng về nhà Lương. Lẵng hoa tặng mẹ Lương, còn bó hồng tặng Lương. Lương cầm lấy bó hồng rồi cho vào lọ cắm đặt cạnh lẵng hoa luôn. Ngồi nói chuyện 1 lúc rồi dẫn Lương qua bên đám cưới thằng em chơi, nay đám vui. Sang thì chưa kịp hỏi han gì đã bị lôi vào uống rượu, mà uống rượu với hướng dương mới đau chứ. Lương cũng ngồi cạnh mình, mặt luôn điềm đạm, mặc bộ jeen sơ mi trắng, mình phê lên nên nhìn rất là ngon.
uống 1 lúc thì mình chở Lương về, lúc này mình cũng khá phê. Cũng hơi mất kiểm soát.
Về đến cổng nhà Lương thì bóng đèn ngoài sân đã tắt. Lương chào mình.
L: thôi, anh về nghỉ đi, nhìn mặt nhợt nhạt kià.
M: ừm, e cũng vào ngủ sớm đi. Mai anh qua đón e.
Lương quay bước đi thì mình kéo em lại và ‘Hôn’. Đệch mợ, éo hiểu sao lại thế nữa. Thả em nó ra mình phóng xe đi luôn, mặc cho em nó ngơ ngác đứng đó.
Mình qua lại đám cưới, tiếp tục uống với bạn thằng em. Và kết thúc thì mình ko nhớ nữa. Chỉ biết khi uống mình éo nghĩ về ai mà chỉ nhớ Hạnh…
p32 update ngày 20-10
Sáng 5h dậy, đầu đau nhưng vẫn cố dậy để giúp thằng em chuẩn bị một số việc. Do tí nữa phải đi rước dâu nên mình chạy qua nhà bố nuôi để chở bố mẹ qua.
Qua mình cầm con Atis của bố nuôi chạy (xe này cũng mới mua chưa lâu, biển 5 số). Chở bố mẹ nuôi qua mình chạy xe về chở bố đẻ lên. Sau khi rước các phụ huynh xong thì mình qua rước cô giáo Lương, bố mẹ Lương tự đi xe máy qua.
Lương hôm nay đen từ đầu đến chân, mặc bộ đầm đen ôm sát thân.
Thấy mình lái ô tô sang đón Lương cũng ngỡ ngàng. Thấy cô ấy ra mình hạ kính vẫy vẫy cô ấy, Lương mỉm cười rồi tiến lại xe. Mình với tay mở cửa cho Lương vào.
L: hôm nay đi xe bác à?
M: ừ, chở bố mẹ ra tí đi rước dâu luôn.
L: dạ,mà anh học lái bao giờ thế?
M: cũng hơn năm rồi.
L: vững chưa kià
M: cứ đi rồi biết.haha
L: sợ quá
Sau đó mình chạy xe qua đám cưới.
Sang đến nơi mình bỏ Lương đó để chạy lo việc cho thằng em, đám cưới đúng là lắm việc.
Mải lo việc không để ý Lương, đến lúc vô tình thấy thì thấy Lương đang bỏ dày đi chân đất bưng bê. Nhìn em nó mình buồn cười.
M: phải đeo tạp giề nữa mới ra dáng.
L mỉm cười rồi lại bê mâm tiếp.
Mình cũng chạy ra chuẩn bị đón khách đến.
Hơn 8h thì khách đến, mình hướng dẫn, sắp mâm cho khách ngồi rồi cầm ly đi 1 vòng tiếp khách.
xong thì đến giờ đi rước dâu. Mình ko thấy L nên gọi điện hỏi.
M: em đang ở đâu, ra đi rước dâu thôi.
L: dạ, em ra liền.
Một tí sau thì em từ trong nhà ra, lại rạng rỡ như lúc sáng, chắc vào trang điểm. Lương trang điểm nhẹ nhưng do sẵn có nước da trắng nên luôn nhìn sáng.
Dẫn đầu là chiếc mẹc đỏ chở chú rể, theo sau là chiếc atis mình chaỵ
Bố mình ở nhà, bố nuôi ngồi ghế trước với mình, Lương với mẹ ngồi sau. Mặc cho 3 người nói chuyện, mình lẳng lặng lái xe.
Đến nơi, cho Lương đi với mẹ, mình cứ lẳng lặng đi mình cho khoẻ.
Bạn bè cô dâu có 1 cô khá xinh. Thấy lạ nên mình cũng đánh mắt nhìn cái, cũng thấy nó nhìn mình rồi cười 1 cái, chắc là khách nhà trai nên nó cười.
Vào ngồi nc với nhà gái 1 lúc để chờ thủ tục đón dâu.Lương vẫn ngồi cạnh mẹ. Mình ngồi ngắm cái rạp, ngắm ảnh cưới. Đang măm măm hạt hướng dương thì có đứa con nít chạy tới câm tờ giấy đưa cho mình.
‘chú ơi, cô kia đưa cho chú cái này’ xong nó chỉ về cái con lúc nãy cười với mình. Xong nó chạy mất. Mình nhìn về con đó thì thấy con đó đang giả vờ nc với bạn, nhưng mắt vẫn liếc mình. Tờ giấy nội dung là
‘em là Trang, rất vui vì biết anh. Số đt em: 098….’
Mình cầm tờ giấy xuống rồi lẳng lặng vứt xuống đất (tất nhiên là ko cho con đó thấy).xong lai ăn hướng dương.
Lúc về xe dâu chạy từ từ. Mình cũng cứ từ từ, Lương với mẹ ngồi nói chuyện. Bố thỉnh thoảng lại báo tình hình để ở nhà biết
Đám cưới thì mình ko review nữa. Cái nào cũng giống cái nào.
Xong tiệc mình cũng khá mệt, do uống cũng ko ít
Mình chở bố mẹ về, bố đẻ về rồi đua Lương về luôn. Trước lúc Lương xuống xe mình nói với Lương.
M: anh xin lỗi vì tối qua nhé, tại anh say quá
L: dạ, ko sao đâu anh
M: ừm, vậy em vào nhà đi, đừng suy nghĩ gì nha.
L: hì, dạ
Xong Lương vào, mình về nhà bố nuôi, chạy xe vào sân rồi vào nhà ngủ giấc.
Vừa đặt lưng xuống thì Phương gọi điện.
to be continue …
tiếp theo
p33 update tiếp chủ nhật
Vừa đặt lưng xuống thì Phương gọi, mình mặc kệ, không nghe máy. Phương lại gọi lần nữa.
M: alo
P: làm gì mà ko nghe máy?
M: Đang ngủ
P: sao ngủ giờ này?
M: không làm gì thì ngủ chứ sao
P: không làm gì thật sao?
M: thật
P: sao không đi làm
M: xin nghỉ đi cưới thằng em
P: đi cưới hay là lại xách hoa đi đâu
M:khổ, đi cưới, uống đang mệt lắm đây
P: uống cho lắm vào.
M: ừ
P: Sao ko đi làm mà ko báo
M: gọi xin sếp rồi mà
P: không phải sếp
M: không xin sếp thì xin ai.
P: ngủ đi, đồ sâu rượu
M: ừ, sâu này chưa say giống ai đó.haha
P: ngủ đi, nói nhiều
M: ừ
P: mà cấm rêu rao chuyện hôm qua, coi như không biết gì, nghe chưa?
M: ừ, mà chuyện gì?
P: ngủ đi – rồi tắt máy
Mình nằm ngủ. Được tầm 1 tiếng thì thằng em gọi
M: alo
Te: anh T à, đi hát với bọn em
M: hát hò gì. Ở nhà
Te. Mấy thằng bạn em giao lưu với bạn vợ em. Anh đi cho vui
M: 2 nhóm giao lưu, anh đi làm gì?
Te: đi đi anh, cầm xe dượng … Rồi tí cho vợ chồng em về với
M: mệt chú quá. Chờ anh tí
Te: rồi, anh qua chỗ….luôn, bọn em vừa vào đấy
Mình ra mượn bố nuôi xe rồi chạy tới chỗ bọn nó.
Vào thì bọn đó đã bắt đầu hát. Trong số đó có cả con em gửi giấy cho mình. Âm mưu gì đây. Mà thằng em mình biết chuyện mình với Lương, sao còn bày trò nhỉ. Tạm mặc kệ. Mình vào thì thằng bạn em nó khui cho 1 chai ken. Mình cụg với chúng rồi nhấp miếng. Con em kia thì đang hát, bọn này hát toàn nhạc trẻ. Mình lẳng lặng ngồi update cho mọi người
Đang giữa chừng thì thằng em năn nỉ mình hát bài tặng vợ chồng nó. Mà nó lại thích song ca. Thế là mình update tạm rồi hát cho nó vừa lòng.
thằng em nó chọn bài vị ngọt đôi môi. Mình cầm mic + chai ken lên, lâu lâu húp miếng.
Mấy đứa con gái với vợ thằng em đẩy con kia lên, sau 1 lúc từ chối rồi nó cũng lên, mình éo quan tâm, chờ giai điệu bài hát rồi húp tiếp ngụm bia nữa, mặt không biến sắc.
hát xong mình lại về chỗ, ngồi đọc cmt của mọi người. Rồi thỉnh thoảng uống bia. Mặc cho bọn con gái cứ đưa đẩy em kia.
Lúc ra về thì vợ thằng em gọi em kia lên xe luôn, bảo mình chở nó về luôn. Bỏ lại 1 thằng với chiếc xe máy của nó.
Mình cứ im lặng lái mặc cho 3 đứa kia nói gì thì nói. có đôi lúc mình đảo mắt nhìn vào gương để xem đường thì thấy em nó liếc. Mình mặc kệ, chở theo địa chỉ đến nhà em nó rồi quay xe chở vợ chồng thằng em về.
Về đến nhà, trả xe rồi mình chạy về nhà mình luôn, lúc này khoảng 8h, nhai tí cơm nguội với cá kho rồi ngủ. đang nằm hóng voz tí thì thằng Tuấn gọi
Nó: ông tính sao? Trả lời tôi đi chứ, tối nay gặp đi
M: để sau đi, hnay tôi mệt, ko đi được
Nó: hôm sau là hôm nào,cụ thể đi
M: tuỳ ông
Xong thì định ngủ thì Cẩm nhắn tin trách sao ko chúc em nó 20-10. Mình bảo quên, rồi cũng chúc em nó vài ba câu rồi ngủ.
Sáng nay ngủ dậy thì thấy tin nhắn lúc 10h30 của Lương hỏi mình có mệt không + 3 cuộc gọi nhỡ của Lương.
p34 Update 21-10
Trưa ăn cơm xong, ngủ tí đến 2h thì ra vườn cuốc đất trồng rau. Hì hục đến 5h thì vào nấu ăn. Xem qua điện thoại thì thấy có tin nhắn của thằng bạn + 1 cuộc gọi nhỡ của nó.
“Đang làm gì mà éo nghe máy”
Mình gọi lại nhưng nó không nghe máy nên để đó vào bếp nấu ăn, xong tắm rửa rồi ăn cơm, không nhìn điện thoại.
Đến 7h thì mình cầm điện thoại, thấy có 2 cuộc gọi nhỡ của thằng bạn. Mình gọi lại cho nó.
Nó: alo
M: Gọi gì tao mày?
Nó: Tối cafe không?
M: Tao bận rồi. mà đi với ai thế
Nó: Khà khà, con em kia chứ ai.
M: Mịa, nhanh thế, mà nó nhận lời mày hay nhận lời tao
Nó: Nhận lời mày. haha
M: MỊa, thế mày đi đi, tao không chơi.
Nó: nhưng tao đang là mày mà.
M: Kệ mày, tối tao bận rồi.
Nó: Thế thôi, hôm sau. mịa
đến 7h30 thì mình bắt đầu đi. Chạy tới nhà Phương, đứng dưới cổng gọi cho Phương xuống.
P:”Alo”
M:”Tới rồi, xuống dưới nhà luôn nha”
P:”Ừ, chờ em 5 phút.hì”
Nói chờ 5 phút nhưng phải 15 phút sau mới xuống. Thấy mình đang đứng, em nó cười 1 phát. Đấy là gặp phải cái thằng như mình nên éo có cảm xúc gì, chứ trai khác chớ kết em nó liêu xiêu luôn. Phương mặc cái quần jeen xắn lên đến hơn mắt cá, đi cái dày bệt màu xanh. Áo caro xanh trắng (xanh dương hơi nhạt). Nhìn rất là ngầu.
Em nó tiến lại mình rồi hỏi.
“Chờ lâu chưa?”
M:”Chưa. 5 phút thôi”
P: Điêu, gọi cho em cách đây 20 phút mà
M: Thì nghe em nói 5 phút nên anh bảo 5 phút.haha
P: Thôi đi. hừm
Mình chưa kịp bảo em nó lên xe thì em nó bớp ngay cái mũ bảo hiểm mình đang treo rồi nhảy tót lên ngồi. Lại còn ôm eo mình nữa.
M:”Bỏ ra nha”
P:”Không bỏ.haha”
M:”Mất tiền đó”
P: “Xí, thôi, không thèm” Cơ mà vẫn không chịu bỏ.
M: “Không thèm thì bỏ ra đi. hay chưa”
P:”Đi đi”
M:” Giờ đi đâu. Cafe à?”
P:”Không, ra …đường du lịch đi”
M:”Ừm, thế cũng được”
Trên đường đi em nó nói đủ thứ chuyện. Kể tối qua ăn uống hát hò như nào, hoa hòe ra làm sao. Mình hỏi chen ngang.
“Thế có say như hôm kia không? haha”
P:”Này, bảo quên đi rồi mà”
M:”Ừm, thì quên.haha”
P:”HỪm, nhìn ghét gớm”
Ra đến bến thủy em nó cứ bắt chạy xuống metro rồi lại chạy ngược bến thủy. Đến vòng thứ 3 thì mình xin kiếu.
M:”Thôi em ơi, đứng nói chuyện đi, chạy chóng mặt lắm.”
P:”Ờ ờ, thế cũng được”
Mình dừng xe trên vỉa hè, chắc giữa bến thủy với metro. Ở đây cũng có nhiều đôi yêu nhau đứng phết. Thấy thế nhưng không quan tâm.
P:”Có gì nói đi. không thì đi tiếp”
M:”Có gì đâu, chạy nhiều chóng mặt thôi”
P:”Có gì nói đi”
M:”Không thích đi thôi mà”
P:” Nhìn cái mặt nguy hiểm” vừa tròn mắt nhìn cái mặt mình vừa nói.
M:”Nguy hiểm gì, muốn hiếp em đó.haha”
P: (Lè lưỡi ra) … dám.
Mình kéo cái đầu em lại, đặt lên môi em nụ hôn, một nụ hôn mà mình không mong muốn. em nó không phản ứng, không đẩy mình ra, mà cứ thả lỏng cơ thể, nhưng mình đẩy em ra.
M:”Anh xin lỗi. Em yêu anh phải không?”
P:”em không biết” mặt cúi xuống đất, 2 tay cứ văn văn vào nhau.
M:”Em yêu anh phải không?” mình hỏi khá dứt khoát.
P:”Dạ” Em nó không dám nhìn lên, cứ cúi mặt xuống, hình như có chút nước mắt lăn trên má.
Mình ngồi lặng đi 1 lúc rồi nói với em nó tiếp.
M:”Em nhìn anh đi, nghe anh nói này”
Vừa nói mình vừa đưa tay đỡ cằm em lên để em nhìn vào mình.
M:”Anh xin lỗi, nhưng em đừng yêu anh, thật đó. anh không xứng đáng đâu”
Phương tròn mắt ngơ ngác nhìn mình, rồi nước mắt rưng rưng hỏi mình.
P:”Nhưng tại sao hả anh. Chỉ yêu thôi mà không được à anh?” Lần này thì em nó nấc thành tiếng rồi. Mịa *** má như mình, lại thêm 1 người con gái nữa khóc vì mình rồi.
M:”Anh xin lỗi, nhưng đừng yêu anh. 8 năm trước người anh yêu đã mất ngay trên tay anh, anh không biết yêu nữa em à. anh xin lỗi, giờ em hiểu rồi chứ.”
Nói xong mình ngoảnh đi nơi khác, để tránh cái ánh mắt đỏ vì cay cay của mình.
Em nó ôm lấy mình mà khóc.
P:”Em yêu anh.” rồi lại khóc.
M:”Đừng yêu anh, anh không đáng để em yêu đâu. Nếu là anh cách đây hơn 8 năm thì biết đâu anh sẽ yêu em”
Em nó im lặng 1 tí rồi bỏ mình ra mà đi, mặt cúi xuống đường , 1 tay bịt miệng như không muốn tiếng khóc cất lên. Mình kéo tay em nhưng dường như hững hờ.
“Anh để em về”
M:”Để anh đưa em về” Em nó vẫn không quay lại, mình đang định quay xe lại đưa em về thì em đã vẫy được chiếc taxi để về. Mình chỉ biết lặng người nhìn xe em đi khuất. Lòng mình ngổn ngang. Hình như mình đã đánh mất 1 chút gì đó.
Về đến nhà mình nhắn tin xin lỗi em, hỏi coi về đến nhà chưa nhưng không thấy trả lời.
Sáng nay, em nó không đi làm, mình gọi điện thì máy đã tắt.
2 người con gái, 2 nụ hôn, cả 2 nụ hôn đều không mong muốn. nhưng 1 trong số đó đã làm cho người ta đau. một lần đau rồi thôi em nhé, đừng yêu *** má như anh.
to be continue …
tiếp theo
p35 Ngày 22-10
Một buổi chiều lặng lẽ, mình ngồi làm việc nhưng đầu óc cũng không tập trung được. Mọi thứ trở nên rối tung từ khi mình bắt đầu nhận lời gặp gái.
Sau lưng mình đang là cô bé Phương nhí nhảnh vui tươi ngày hôm qua, nhưng giờ là một con người lặng lẽ khác thường, ngồi như không cảm xúc, như mọi thứ không tồn tại. Và mình, mình cũng như đang vô hình trong em nó.
Một cảm giác như thiếu chút gì đó, không nói chuyện, không trêu đùa, và không cafe sáng. Cứ thế mình lặng lẽ, Phương lặng lẽ. Ra về không chào nhau, có đâu đó là đôi chút dỗi hờn trên khuôn mặt Phương, dù mình có nhìn nhưng em nó vẫn lơ đi, nhưng mình vẫn thấy trong ánh mắt đó đang là cả một nỗi buồn mênh mang. Thấy mình có lỗi thật nhiều, và thấy thương cho cô bé ấy. Tình đầu vỡ tan, tình sau lại gặp mình, một thằng có trái tim lạnh ngắt.
Bước ra hành lang, mình lững thững đi sau, còn em nó vội vã bước nhanh phía trước, có lẽ rằng chính Phương cũng đang trốn tránh, trốn tránh cái thực tại này, hay trốn tránh một điều gì đó khác.
Dắt chiếc wave ra, mình siết nhẹ ga, chạy từ từ sát lề đường, để hồn hòa vào những suy nghĩ, những ngổn ngang hiện tại của cõi lòng. Đã lâu lắm rồi mình mới phải suy nghĩ, phải đắn đo.
Tại sao mình không phũ phàng như ngày xưa nhỉ, cứ mặc cho những người con gái xung quanh buồn, cứ mặc kệ. Nhưng giờ đây, bên mình đang là “2″ người con gái, 1 làm mình cảm thấy có cái gì đó yên tâm, dịu dàng, và hơn nữa là sự lựa chọn của người lớn, 1 nữa là một cô bé nhí nhảnh, làm mình tức. Cả 2 mình còn biết quá ít, có lẽ lúc này mình chưa nên quyết định gì, hãy cứ để thêm thời gian đã.
Cả tối từ lúc về trong đầu luôn suy nghĩ về những vấn đề thực tại. Chợt có ý nghĩ nên đi đâu đó du lịch chuyến cho nhẹ đầu. Đi đâu nhỉ? Đà lạt, đó là nơi mình và Hạnh ngày xưa muốn đến nhưng chưa đến được.
Mình cầm máy gọi cho sếp, chả hiểu ông sếp đang làm quái gì mà không chịu nghe máy. Đành thôi, quay sang gọi cho Lương.
3 hồi chuông thì Lương nghe máy.
L:”Dạ”
M:”Ừm, giờ em rảnh không, đi đâu đó tí cho khuây”
L:”Dạ, em rảnh anh ạ, hì”
M:”Ừm, chờ tí anh lên”
Một lúc sau mình lên, Lương bước ra, ăn mặc giản dị. Thấy mình Lương nở nụ cười nhẹ nhàng. Lương lên xe rồi mình từ từ cho xe chạy.
Mình cứ thế chạy xe, Lương thấy lạ vì mình cứ im lặng, chạy lại khác đường mọi hôm, nên Lương hỏi mình
L:”Đi đâu đây anh?”
M:”Đi thế thôi, chưa biết đi đâu cả”
L:”Thì phải biết đi đâu chứ, lang thang vậy thôi à?”
M:”Ừm, lang thang vậy thôi. Mà mấy hôm nay Tuấn có gọi gì không?”
L:”Dạ có”
M:”Ừm, hắn vẫn dai nhỉ”
L:”Không anh ạ, Tuấn gọi xin lỗi thôi ạ”
M:”Ờ, lại xin lỗi nữa à, huống gì mấy hôm nay không gọi cho anh, chắc có ai can thiệp rồi”
L:”Em cũng không biết, thấy có vẻ khác hơn rồi”
M:”Ừm, thôi cứ mặc kệ đi”
MÌnh tiếp tục chạy xe, tới 1 đoạn đường vắng, xung quanh là đồng ruộng(mùa này gặt hết rồi, đang để hoang), rất ít người qua lại, mình dừng xe lại.
M:”Đứng đây thôi em”
L:”Sao đứng nơi vắng vẻ thế này”
M:”Cho nó hợp tâm trạng”
L:”Anh thấy cô đơn à?”
M:”Ừm, lâu rồi vẫn thế mà” Mình cười nhếch mép cái.
L:”Thế bây giờ anh có chút gì ấm hơn chưa?”
M:”Hình như chưa”
L:”Dạ.” Dạ nhẹ nhàng rồi im lặng, có vẻ đang trầm ngâm, suy tư điều gì đó. Chắc là cô ấy buồn.
M:”Anh nói thế chắc làm em buồn nhỉ? Nhưng thật sự nó như thế, anh xin lỗi nha”
L:”Dạ, không sao đâu anh ạ”
M:”Ừ, chắc tại chúng ta mới gặp nhau, thời gian rồi mọi việc quá nhanh, mọi thứ cũng cứ dồn dập đến, có lẽ vì thế nên có cảm giác như chúng ta quen nhau đã lâu. Nhưng thật sự anh đã biết gì về em đâu”
L:”Dạ, chắc cũng vì chuyện em rắc rối quá” đôi mắt buồn man mác.
M:”Không phải đâu em. Mà cũng tại anh can thiệp sâu quá vào chuyện gia đình em. Anh đã tự cho mình cái quyền mà chưa được phép”
L:”Không có gì đâu anh ạ”
M:”Hình như anh đã làm em tin anh quá phải không?”
L:”Thì đó là những việc nên làm mà anh”
2 đứa ngồi im lặng 1 lúc. rồi mình nói tiếp
M:”Ngày mai anh xin nghỉ, đi vào đà lạt chơi”
L:”Sao tự nhiên xin nghỉ vậy anh?”
M:”Muốn đi đâu đó thư giãn đầu óc tí. Dạo này nhiều chuyện quá”
L:”Em xin lỗi, tại em..”
M:”Không phải đâu, không phải tại em đâu, nhiều thứ lắm”
L:”Dạ.” Nhìn Lương buồn lắm, có lẽ mình lại chạm vào nỗi buồn của em nó rồi.
Cả 2 lại im lặng, mình suy nghĩ, có lẽ nên cho Lương biết về những gì đang diễn ra.
M:”Em này, anh cứ khép mình thế có phải là sai không nhỉ?”
L:”Dạ, sao anh?”
M:”Thì đó, cứ lạnh lùng với tình cảm của người khác, và có cả em. Anh biết em buồn lắm. Mấy hôm nay, anh cũng làm cho 1 cô bé phải buồn, cũng vì anh chẳng thể mở lòng được. Hình như cứ ai dành tình cảm cho anh thì đều rơi nước mắt thì phải”
L:”Sao anh nói thế?” Mắt Lương nhìn mình ngơ ngác
L:”Ai trải qua nỗi đau như anh mà không thế hả anh. Nếu là em, chắc không đứng lên như anh được”
M:”Anh đã đứng được đâu” Nói xong mình thở dài như muốn buông đi tất cả.
L:”Chị ấy là mãi mãi rồi, nhưng không vì thế mà anh đày đọa mình, em nghĩ anh phải sống vì chị ấy, sống tốt anh à.”
M:”Ừm, có lẽ thế, có lẽ anh phải thay đổi”
L:”Mà cô bé đó là ai thế anh? họ cũng dành tình cảm cho anh à”
M:”Ừm, vì thế nên anh đã làm họ khóc rồi. Cô bé đó cùng cơ quan anh”
L:”Có phải vì vậy mà anh đi đà lạt?”
M:”Ừm, cũng là 1 phần, 1 phần anh cũng muốn thay đổi không khí”
Lại im lặng, đôi lúc sự im lặng là cách giải quyết vấn đề tốt nhất thì phải. Lương ngồi sát hơn vào mình, nhẹ nhàng, và hơi buồn.
L:”Em dựa vào vai anh 1 lúc được không?” Lương nói nhưng không nhìn mình, vẫn nhìn đi đâu đó.
M:”Ừm, em dựa đi, nhưng đừng tin anh quá nhé, hãy giữ lại cho mình đủ nhiều”
Lương từ từ đặt má vào vai mình, im lặng trong không gian vắng vẻ, cả 2 không nói với nhau lời nào, nhưng mình hiểu trong Lương đang là nỗi buồn rất lớn. Nhưng có lẽ phải nói những cảm nhận hiện giờ để mọi thứ không quá xa, cũng như để Lương hiểu được suy nghĩ của mình.
Lúc ra về Lương ngồi sau kể chuyện học trò nhiều hơn, nói nhiều chuyện hơn, hình như lúc này Lương là một người khác. Có cái gì đó gọi là khoảng cách đã được rút ngắn lại trong Lương. Lương kể về ước muốn của Lương, về một gia đình như thế nào, những đứa con ra làm sao. Mình hơi ngạc nhiên vì thấy Lương nói nhiều như thế này. Nhưng mình vẫn ậm ừ theo mà không muốn cắt đi mạch cảm xúc đó. Có lẽ Lương đã tự tháo cho chính Lương cái nút thắt bấy lâu chăng?
Đưa Lương về xong mình cũng về, Đến nhà 1 lúc sau thì nhận được tin nhắn của Lương. Không phải là 1 câu hỏi “..về chưa?” như mọi khi, mà thay vào đó là một lời nói khác.
“Anh à, bây giờ em chỉ mong cho anh vui trở lại, mở lòng mình ra, sống hết mình. Có thể là em, cũng có thể là 1 ai khác, nhưng nếu thấy anh vui lên thì em cũng an tâm rồi. Ngủ ngon anh nhé”
M:”Em cũng ngủ sớm đi”
Sau tin nhắn của mình không còn tin nhắn nào nữa. và chìm vào giấc ngủ.
Update ngày 23.
Sáng đến công ty, mình vẫn là người đến sớm nhất. Một lúc sau thì mấy bà chị đến, và sau cùng như thường lệ là đồng chí Phương siêu lười.
Thấy em nó cặm cụi đi vào, mình đánh cái mặt, tròn đôi mắt nhìn em nó. Em nó làm lơ đi, chả thèm đoái hoài gì, đi thẳng 1 mạch vào chỗ của nó. Nó bơ mình thật rồi thì phải. thôi kệ, thế cũng tốt.
Chờ thêm chút nữa thì sếp đến, chờ sếp ổn định chỗ ngồi rồi mình lại thư nhỏ với sếp về việc mình xin nghỉ tuần này.
M:”Anh, anh vào phòng họp cho em thưa chút việc được không ạ”
Sếp:”Việc gì thế, vào trước anh vào sau”
Mình vào chờ tầm 3 phút thì sếp vào.
Sếp:”Có gì nói đi nào”
M:”Dạ, mấy ngày nữa anh trai em lấy vợ, anh cho phép em nghỉ tuần này để đưa bố em đi cái ạ”
Sếp: “Cưới đâu mà nghĩ những tuần”
M:”Dạ, gia lai ạ” Mặt nhìn đăm chiêu vào sếp, tỏ vẻ tội nghiệp .
Sếp: “Lâu nhỉ, mà thôi, chú ra làm giấy để anh ký, thứ 2 về đúng hẹn đấy, để anh cho Phương nó làm mấy cái trước chờ chú về làm tiếp” Lại là bé Phương à, kiểu này đi luôn khỏi về.
M:”Dạ, em viết giấy phép ngay ạ”
Xong ra hì hục viết giấy phép. Mình xin nghỉ ngay từ thứ 3 luôn, để cho sếp cảm thấy gấp gáp sếp mới tin là đi đám cưới. Viết xong, sếp ký xong, mình chào anh em voz rồi tắt máy đi về.
Bước ra cửa nhắn tin cho Phương.
“Ra anh gặp chút được không?”
Chờ mãi chả thấy tin nhắn gì, bấm số gọi luôn. Em nó éo thèm nghe, thế thì thôi, ông mày về luôn.
Đang bước xuống cầu thang thì em nó nhắn tin.
“Không” Ngắn gọn quá. bực rồi, đếch thèm nữa. Mình xuống lấy xe. Vừa xuống đến chỗ xe mình thì lại có tin nhắn của em nó.
“Đâu rồi?”
Mình gọi lại cho ẻm.
P:”Đâu rồi?”
M:”Nhà xe rồi”
P:”Tưởng muốn gặp”
M:”Ừ, có người bảo không”
P:”Ừ, thế thôi”
M:”Này, xuống sân đi, anh cho xe lên luôn”
Ẻm nó cúp máy, mình phóng xe lên. Thấy em nó đang ngồi bậc lên xuống, tay mân mê cái điện thoại. Thấy mình mặt ẻm không đổi sắc. Hỏi mình luôn
P:”Muốn nói gì à, nói đi để em lên”
M:”Ừ, mai anh đi tây nguyên”
P:”Nói em làm gì, đi thì đi mắc mớ gì”
M:”Ừ, thì báo cái thế thôi” Mình cười duyên hết cỡ để làm sao bình thường mối quan hệ.
P:”Cười cái gì mà cười. Đi cẩn thận đó, em lên”
Nói xong chả chờ mình nói gì quay đít đi luôn. Bữa nay mới để ý mông ẻm khá đẹp. Mình nói với theo.
“Ở nhà vui he”
Em nó không thái độ, mình cũng siết ga chạy luôn.
Chạy qua FPT mua cái điện thoại nokia 101, qua Hồng Hà mua thêm cái máy ảnh nữa, về xách con Lap đi nữa là đủ bộ.
Trên đường về mua thêm cái sim để lắp vào con 101. Về chuẩn bị đồ xong, vào thư với bố lý do đi là đi du lịch cùng cơ quan. Cứ đi với cơ quan là bố mình chả thắc mắc gì. Cho bố số điện thoại mới có gì dễ liên lạc, lưu số 1 số người nữa, tất nhiên ko Lương và cũng chả Phương, nhưng có số 1 người rất đặc biệt. Chơi tí đến 10h thì mình nhắn tin cho em Lương
“Anh đi đã, ở nhà vui nha em, anh không mang điện thoại đi đâu”
Xong vứt điện thoại đó, mình nhờ thằng em bên xóm chở mình xuống đường 1 bắt xe. Thế là bắt đầu chuyến du lịch
PS: Éo thấy nhớ em nào cả, chỉ thấy nhớ vozer
mrxau at Mei Xuan Huong cafe – Da lat
p36 Định không review nhưng cũng chả biết làm gì, chờ hơn 5h đi ăn lẩu, nên ngồi update luôn. Tối qua type dở, nay type tiếp update cho các mọi người nghe. Haizzz
Do mình đi giữa chừng nên không bắt được xe vào đà lạt. Mình tạm bắt 1 chuyến xe bắc nam, vào nha trang rồi tính tiếp.
Lên xe, mình ổn định tí rồi nằm ngủ cái cho khỏe người. Xe qua đất Hà tĩnh thì dừng ăn, mình cũng xuống nạp thêm năng lượng + nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc hành trình.
Ăn xong xe tiếp tục chạy, những cung đường này đã quá quen thuộc với mình, cũng chẳng có gì lạ lẫm, chẳng có gì thay đổi mấy. Nằm nhìn ra cửa xe rồi chợp mắt lúc nào không hay.
Xe lăn bánh tới địa phận Huế thì lại dừng ăn cơm tối. Bước xuống nghe cái giọng huế thân thương, lại nhớ lại cơ số bạn người huế của mình thời sinh viên.
Xe lại tiếp tục hành trành, vào đến đất đà nẵng là khoảng 8h hơn gì đó. Hay là thăm đà nẵng 1 hôm rồi tiếp tục đi nhỉ, ý kiến hay. Đến Hòa Khánh thì mình lấy điện thoại ra gọi cho Ly (số người đặc biệt đây nhé). Sau 1 hôi chuông thì bên kia nghe máy.
Ly:”Dạ, Alo”
M:”Cho hỏi phải chị Ly đây không ạ”
Ly:”Ừ, số Ly đây, ai đây zậy?”
M:”Dạ, em là T đây chị, B T đang ghét đây.haha”
Ly:”UI trời ơi, T hả, sao lâu giờ mới gọi cho Ly thế này. ”
M:”Trời, lâu rồi mà cái thái độ không vui mừng gì cả nhỉ”
Ly:”Ừ, chả zui, tức lắm, zui không nổi”
M:”Thiệt hả. Thế thì thôi, đang tính ghé đà nẵng chơi mà thế này thì thôi vậy”
Ly:”Hả? T vào đà nẵng à. Thiệt không đó”
M:”Trời, lại không tin hả? CÓ chồng rồi chả thèm tin bạn tin bè gì nữa nhỉ. Buốn quá cơ”
Ly:”Ui cha, có người dỗi kìa, phải T không ta”
M:”Không, con chó đấy.haha”
Ly:”Thôi, không giỡn nữa. Vào đà nẵng thiệt hả.”
M:”Ừm, đang đến hòa khánh này. Rảnh thì qua chơi với T. Đi vào nhưng muốn ghé đà nẵng gặp Ly cái, lâu lắm rồi”
Ly:”Ừ ừ, Ly tới liền, xuống chờ ở ngã ba Huế, Ly tới.”
Xe tới ngã ba huế thì mình xuống, Khoảng 15 phút sau thì có chiếc Lead chạy tới, trên xe là cái dáng quan thuộc, khuôn mặt vẫn giữ được nét thanh xuân như ngày nào. Tóc uốn xoăn không thẳng như ngày xưa nữa. Nhìn Ly vẫn trẻ như sinh viên vậy . Mình 1 tay đeo ba lô đồ, 1 tay đưa lên ra hiệu cho Ly, mà chẳng cần ra hiệu Ly cũng nhận ra mình.
Xe dừng trước mặt mình, My dơ 2 tay kiểu Trần Lập (trong the voice ấy) để chào Ly. Ly chẳng nói gì, cởi mũ tiến lại phía mình và đưa tay vò vò cái đầu mình. vừa vò đầu vừa nói
“Trời uiii, ngày càng đẹp chai thế này…xoa cho nó xấu bớt đi. ui chùi uiiiiiiii, yêu quá cơ”
Xem mình chả khác gì thằng con nít.
M:”Hợ hợ, thôi, được rồi, Ly cứ như ngày xưa ấy nhỉ.Chồng rồi đấy cô ạ”
Ly:”Thì sao, chả liên quan. Thôi, giờ qua nhà Ly nghỉ ngơi. Nay Ly ở nhà có mình à, ảnh đi công tác rồi”
M:”Chết chết, vợ mới cưới mà bỏ nhà không thế này, phí quá cơ.haha”
Ly:”Trời ạ, cái đầu nghĩ xấu quá cơ”
M:”Haha, thôi, đi thôi. T đi tìm cái nhà nghỉ nghỉ tí thôi, về nhà Ly không tiện đâu.”
Ly:”Không tiện cái gì chứ”
M:”Haha, thôi, để T tìm chỗ nghỉ”
Rồi lên xe, mình cùng Ly chạy xe qua chỗ kinh tế luôn, tìm 1 cái nhà nghỉ khu vực ngũ hành sơn, dắt xe vô rồi lên phòng tắm rửa. Ly cũng lên theo, chắc mấy đứa lễ tân tưởng đôi tình nhân tìm chỗ qua đêm chắc luôn.
Mình vào tắm, còn Ly bật tivi lên. Khi ra thì Ly đang nằm dựa lưng vào tường, bắt chéo chân xem tivi. Lúc mình ra mặc cái quần sooc, áo gần 3 lỗ. nói chung là không có ống tay. Thấy mình Ly chọc
“Haha, coi kìa, bụng 2 múi kìa”
M:”Ờ, may mà được 2 múi đấy, trước 1 múi cơ.khà khà”
Ly:”Ui trời, thế trước mập hơn à”
M:”Ừ, mập hơn, nhưng mập thế đẹp quá nên phải gầy bớt đi đấy.haha”
Ly: “haha, nay có kiêu quá nhỉ. ”
M:”Chuyện,haha. Thôi, đi kiếm miếng gì ăn”
Ly:”Nhậu đi T. Lâu lắm rồi không hàn huyên”
M:”Ừm, nhưng ngồi tí thôi, Ly còn về”
Ly:”Về làm chi, tối ở đây luôn”
M:”Ui cha, mạnh miệng quá”
Ly:”Thiệt đó”
M:”Thôi thôi, đi ăn, đói rồi”
Mình với Ly kéo ra bờ biển ngồi nhậu, gọi một ít ghẹ với con cá đuối nướng. Uống xong 1 ly bia rồi bắt đầu nói chuyện tiếp.
M:”Hp chứ, có gì chưa?”
Ly:”Cũng bình thường, thỉnh thoảng có cãi nhau tí, ảnh đi suốt, lo công lo việc nên chưa nghĩ đến chuyện sinh con”
M:”28 rồi đấy, không ít gì nữa đâu. Có con rồi hp hơn đấy”
Ly:”Cứ từ từ, vội gì..”
M:”Từ từ thế không sợ chồng bồ bịch à”
Ly:”Ảnh suốt ngày nhậu với lo kiếm tiền, quan tâm chi đến vợ đâu mà bồ với chả bịch”
M:”Cứ nghĩ chủ quan. Không có tc à, hay sao? thấy Ly …”
Ly:”Gì cơ? ảnh yêu Ly lắm, nhưng cứ mải kiếm tiền đó.”
Nói xong ly nhấp ngụm bia, hình như có 1 nỗi buồn nào đó trong Ly.
M:”Ừm..”
Ly:”Mà T đi đâu hay vào thăm Ly thiệt đó”
M:”Thiệt”
Ly:”Chả tin, đi đâu thế”
M:”Ừ, chạy trốn”
Ly:”Haha, trốn ai, trốn cái gì thế?”
M:”trốn người. giống như với Ly, với Th, với…”
Ly:”Lại trốn à.”
M:”Ừ, T mà, lúc nào cũng phải chạy trốn”
Ly:”Sao không như ngày xưa, lạnh lùng, đỡ phải trốn ai”
M:”Ừ, cũng muốn lắm, mặc kệ mọi thứ, nhưng giờ khác rồi, không chỉ là cho riêng T nữa, mà còn có người lớn nữa”
Ly:”Bắt cưới vợ à. Mà T cũng nên lấy vợ đi thôi”
M: “Ừm, Cũng tìm vợ thôi. Haizzz”
Ly:”Cưới vợ mà T buồn não nề nhỉ”
M:”Cũng chẳng biết được, chắc tại lâu quá rồi, cứ quen phũ phàng chứ chưa quen yêu”
Ly:”8 năm rồi, yêu lại đi thôi. Mà kể nghe sự tình bây giờ Ly nghe cái”
M:”Thì vẫn là gái theo thôi, chuyện là bố bắt gặp mặt 1 em, cũng gặp, cũng tìm hiểu, cũng có nhiều chuyện rắc rối xung quanh.”
Ly:”Thế thì sao phải chạy”
M:”Từ từ, uống đã nào”
Lại tu hết cốc bia nữa, kể ra Ly uống cũng khá, chưa hề hấn gì cả.
M:”Rồi ở cơ quan lại có 1 cô bé đồng nghiệp, nó cũng dành tình cảm cho T mới khổ chứ. Và rồi điều gì đến cũng đến. T lại phũ nhưng phũ xong lại thấy thương em nó. Khác những lần phũ phàng như trước lắm”
Ly:”Rồi sao? vẫn chưa thấy rắc rối đâu cả”
M:”Rắc rối chứ sao không, chả biết đối mặt thế nào, nên mở lòng với ai nữa. Haizzz, giờ cứ sợ 1 trong 2 người buồn.”
Ly:”Ừ, ngày trước Ly đến trước, rồi Th, rồi…rồi.. nhưng T vẫn chỉ là T, không ai cả, nhưng giờ khác rồi. Giờ phải là sự lựa chọn. Nhưng sao lại là người sau nhỉ? Mà sao lại không phải người trước?”
Mình vò đầu rồi uống thêm ngụm bia, Ly nói tiếp.
Ly:”Mà ai cũng được, cũng có thể chẳng là ai trong 2 người kia, nhưng T phải thấy vui, và ít nhất T cảm nhận được chút gì đó. Chứ lấy nhau mà chỉ vì trách nhiệm thì chán lắm.”
Ly nói nghe như nói ra hoàn cảnh Ly lúc này vậy.
“Thôi, mặc kệ đi, T đang đi để thoải mái cái đầu, không nghĩ nữa, tiếp đi” Nói xong mình rót bia tiếp, 2 đứa cứ thế ngồi uống bia tiếp. Ăn cũng nhiều, lâu lắm rồi mình với Ly mới ngồi lại với nhau, cũng 4,5 năm gì đó rồi. Cứ thế ngồi kể lại những kỷ niệm cũ, về lớp về bạn bè. Đa số đều lập gia đình rồi.
Đến 11h kém thì mình bảo Ly về, do Ly cũng hơi hơi say rồi, với cũng muộn. Nhưng ly không chịu, vẫn rót bia uống tiếp. Nhưng vừa đưa ly bia lên miệng thì Ly nôn, nôn ngay dưới bàn. Qua dìu Ly để Ly nôn hết, kêu thanh toán tiền rồi mình kêu taxi cho Ly về, mai lấy xe sau. Nhưng khi vừa mở cửa taxi thì Ly cứ ôm lấy mình, không chịu vào taxi.
“Không, Ly không về, tối ở với T cơ, không có về gì hết đó. Ui cha, yêu quá cơ” Ly say cmnr, cứ vừa nói vừa ngắm nghía vừa vuốt vuốt cái má mình, cứ chu mỏ đòi hôn vào má mình nữa. Haizzz, lại gặp con gái say, khổ.
“Rồi rồi, vào xe để còn về phòng chứ, rồi, ở với T thì ở với T”
Dỗ Ly để Ly lên xe, nhưng Ly kéo luôn mình vào xe luôn, mình hỏi nhà Ly đâu nhưng không nói, say mà khôn thế không biết. Thôi đành đưa em nó về phòng mình.
Đi ăn lẩu với mấy em sinh viên mới quen đã. Ngày mai mình về, về sớm kéo ngày mốt bão không về được. Mà cũng về chứ ở đây buồn thối ruột vả lại cũng đã phần nào tìm được câu trả lời.
Thân ái và quyết thắng, qua xóm trọ sinh viên thôi
Mình không đọc cmt đâu nhé, update thế đã, để hôm nào về đọc
to be continue …
tiếp theo
p37 cafe chờ mưa, đón bão nào
Chặng đường đi rõ khổ với Ly, hết khóc rồi lại cười, cứ đòi vật mình ra. Haizzz.
Lúc chuẩn bị lên phòng, mình ới sang con bé lễ tân nhờ pha cho cốc nước chanh.
“Này em, em có thể làm cho anh cốc nước chanh được không?”
“Dạ, anh cứ lên tí em mang lên”
“Ừ, anh cảm ơn” nói xong kèm theo nụ cười ngại ngùng khuyến mãi cho em nó.
Mở cửa phòng dìu Ly lên giường, tưởng nằm yên thì mình được nhờ, nhưng vừa đặt lưng xuống giường Ly kéo mình xuống luôn, mất thăng bằng mình ngã theo, nhưng may kịp chống tay để khỏi ngã hoàn toàn lên người Ly. Nhưng mà Ly có chịu à, cứ dùng hết sức kéo mình xuống mà xoa mà hôn mình, mình chống tay thì cô ấy lại dùng 2 tay níu vào lưng mình để cô ấy nổi lên ôm mình. Đúng là khổ sở quá. Mình đành từ từ hạ thấp xuống để cô ấy nằm hẳn xuống giường rồi lấy tay gỡ tay Ly ra khỏi người mình, nhưng việc này khá là khó. Hình như Ly đã dùng tất cả sức lực ôm mình thì phởi.
“Ly không bỏ đâu, không bỏ đâu, đêm nay Ly sẽ ngủ với T, haha, Ly muốn T là người đàn ông đầu tiên với Ly thôi, huhu”
Vừa khóc lại vừa cười, nhìn mà tội. Hình như Ly lấy chồng cũng chỉ vì trách nhiệm, và từ khi lấy nhau giờ có lẽ chưa làm gì nhau.
“Khổ quá, Ly mệt rồi, ngoan ngoan, nằm nghỉ đi nào, nằm xuống để T còn ngủ chứ, ngoan nha”
“Nhưng T phải nằm đây với Ly đó” Ly xịu cái mặt xuống nói, nói xong lại cười toe toét, con gái say sao mà giống nhau thế không biết.
“Ừ, T sẽ nằm đây”
Lúc này Ly mới chịu buông mình ra, đặt Ly nằm gọn gàng lên giường xong thì vừa có tiếng gõ cửa. Mình ra mở thì thấy bé lễ tân đưa cốc nước chanh lên.
“Dạ, nước chanh của anh”
“Ừ, anh cảm ơn nhé”
Mình khép cửa, đưa ly nước chanh, ngồi cạnh giường đỡ Ly dậy để Ly uống. Uống xong ly nước đó Ly nằm ngủ lăn quay luôn, mừng khôn xiết.
Kéo chăn đắp ngang bụng cho Ly, mình ngồi xuống nền nhà, dựa vào giường bật tivi đủ nhỏ để xem. Thêm 1 lần mình ở chung phòng với 1 người con gái.
Ngồi buồn không biết làm gì đem lap ra type update. Type được lúc thì thây buồn ngủ, cất máy ngồi chơi rắn bắt mồi trong điện thoại…rồi nằm ngủ giữa nền nhà lúc nào không hay.
Đến khoảng 4h sáng thì thấy cái gì đó ấm ấm sau lưng mình, tỉnh dậy (nhưng vẫn nhắm mắt) thấy chăn đã được đắp cho mình, sau lưng đang là Ly nằm đó, đưa tay ôm vào người mình. Tưởng Ly đang ngủ nên mình nằm im thế. Nhưng Ly càng ép sát mình hơn, dùng cơ thể mơn trớn mình mạnh hơn. Tay bắt đầu từ từ vào bụng mình chuẩn bị lên ngực kéo theo cái áo mình lên thì mình đưa tay giữ lấy tay Ly.
“Đừng Ly à, Ly có chồng rồi đó. T để Ly ôm thế này là T cũng đá quá đáng với chồng Ly rồi”
Ly rút tay lại, sau lưng mình Ly đang khóc sụt sịt. Trở mình tay mình vô tình chạm vào người Ly, trời ơi, Ly cởi cmn áo rồi. Mình quay sang phía Ly (do vẫn đắp chăn nên không thấy được Ly đã cởi những cái gì) vuốt nhẹ lên tóc Ly vỗ về.
“Thôi, ngoan nào, đừng khóc. Tại T không tốt, nìn đi nha”
Vừa nói xong Ly ngước mắt nhìn mình, rồi thì ôm chầm lấy mình, cả tay, cả chân nuốt gọn mình luôn. Mình bị động cmnr. Ly tiếp tục đẩy mình nằm ngửa ra rồi sau đó là chồm lên người mình luôn. Trước mắt mình toàn bộ cơ thể không miếng vải của Ly đang hiển hiện. Má nó, 28 xuân rồi mà vẫn đầy đặn, đẹp dã man. Thật sự lúc đó cơ thể mình cũng nóng ran lên rồi, cái t rym cũng đã đạt kích thước cực đại rồi.Em nó áp sát ngực mà ôm mình, vừa ôm vừa khóc, vừa nói, vửa thở. Cơ thể Ly nóng hơn cả mình. Sau đó Ly ngồi dậy (ngồi ngang t rym mình luôn, tay bắt đầu cởi áo mình. Lúc này mình bừng tỉnh gạt tay em, ngồi dậy. Đẩy Ly sang một bên.
“Không được đâu Ly. Chỉ thế thôi”
Ly nghe xong, lại ôm lấy mình mà khóc.
“Nhưng em yêu anh, anh biết không? Cho em 1 lần, 1 lần được làm vợ anh, 1 lần thôi”
“Đừng Ly à, làm thế đâu được, rồi chúng ta sẽ day dứt cả đời thôi. Còn chồng Ly, còn bao nhiêu người nữa”
“Mặc kệ, mặc kệ mọi thứ, em mong điều này lâu lắm rồi anh biết không”
“Không được đâu”
Mình ép chặt đầu Ly vào bên má mình, vỗ về Ly.
“Giờ ngủ tiếp, sáng mai về với chống nha, ngoan ngoan nào”
“Không, em không yêu người ta, em chỉ yêu anh.” Rồi lại khóc.
Mình kéo chăn khoác lên người Ly, rồi mặc cho em ôm em khóc, chắc có lẽ có nói gì cũng không làm dịu Ly lúc này được.
Ly cứ quấn cái chăn ngồi ôm mình cho đến gần sáng, mình đi ra ngoài để Ly mặc áo quần (cái này làm cho có lệ, chứ có cái gì là chưa thấy nữa đâu).
Sau đó cả 2 ngồi lặng thinh, không nói gì nữa. Ngồi mãi trời cũng sáng.
“Để T vào tắm cái rồi đi ăn sáng, Ăn để ly còn đi làm, T vào đà lạt”
“Ừ, T vào tắm đi”
Tắm xong mình với Ly đi ăn món mỳ quảng. Đã lâu lắm rồi mới ăn lại món này, chỉ biết nói lên 1 từ là “ngon”.
Sáng Ly xin nghỉ làm. 2 đưa ăn xong đi chơi 1 vòng đến khoảng 9h thì mình với Ly lên bến xe để mình tiếp tục cuộc hành trình. Đứng ở bến xe chờ xuất bến. Ly gần như không muốn rời mình, mình lên xe cất đồ vào chỗ rồi xuống ngồi thêm với Ly. Chỉ còn ít phút nữa xe xuất bến, Ly dựa vào vai mình.
“Ly xin lỗi chuyện lúc tối”
“Ừm, có gì đâu, giờ ly phải hạnh phúc đó nhé. buồn thì gọi cho T. Với T, Ly luôn là 1 người đặc biệt”
“Ừm..”
Cả 2 im lặng trong mấy phút rồi mình lên xe, nhìn thấy Ly đang ngóng theo đôi mắt ngơ ngác buồn. Hẹn gặp lại Ly nhé.
Lên xe mình nằm ngủ, ngủ bù cho lúc tối, vì cả đêm có ngủ được đâu. Hình như có đi đâu thì vẫn phải “chạy trốn” thì phải..
p38 10h đêm xe đến bến xe đà lạt. Hành trình lên đà lạt tạo cho mình bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cứ lên dần, lên dần như bậc thang, và lên TP Đà lạt thì dường như là nơi cao nhất, qua bao nhiêu đèo hiểm trở. Kể ra cung đường lên đà lạt đẹp thật, xe chạy qua cánh rừng già với đầy tiếng chim. Ở trên núi nhưng thỉnh thoảng vẫn có nhưng ngôi nhà heo hút, chắc có lẽ ở đây buồn lắm.
Đến gần đà lạt hơn thì bắt đầu xuất hiện những cánh đồng hoa, nhỏ rồi to dần, bạt ngàn. Còn có những vườn rau xanh tươi nữa.
Khi bước xuống xe, cái cảm giác đầu tiên là lạnh, lạnh dễ chịu chứ không như lạnh ngoài miền bắc. Đứng hít một hơi thật sâu cảm nhận cái không khí nơi đây. Đường nơi đây rõ hay,khác hẳn với những nơi khác. Nghĩ, nếu đi xe đạp chắc khó lắm, đường cứ dốc lên dốc xuống, trùng trùng điệp điệp. Ngắm nghía một lúc rồi bắt taxi tìm nhà nghỉ.
‘anh cho em đến nhà nghỉ nào gần gần trường đại học đà lạt anh nhé’
Xe lòng vòng 1 hồi cũng đáp vào nhà nghỉ bích khuê ở đường bùi thị xuân. nhận phòng xong đứng ngắm đường 1 tí nhưng chả có gì, ở đây 10 mà ngoài đường vắng teo. Vào tắm rồi đi ngủ, ngày mai tính tiếp.
Sáng sớm, dậy đi ăn sáng. Bắt gặp những dòng sinh viên đi học, từ mọi ngả đổ về.hình như mình ở đúng khu vực ở trọ của sinh viên.
Vào 1 quán bán hủ tiếu, cái này lần đầu mình ăn, sợi cứng cứng, theo cảm nhận của mình là không ngon,chắc do mình không quen
ăn xong đi lang thang ngắm đường phố. Đi bộ nơi đây có lẽ là sai lầm.haizzz.’đà lạt vừa đi đã mỏi’ quả là chả sai chút nào. Đi 1 lúc nữa thì mình lạc đường. Chả biết đường về nhưng mình vẫn quết tự tìm đường về. Nhưng càng tìm lại càng lạc,đến 10h30 mình nản quá,kêu taxi về luôn cho khoẻ.haizz. Về ghé vào quán phở hà nội ăn thử, quán này cách nhà nghỉ khoảng 300m, họ cố gắng làm mọi thứ cho giống phở hà nội,nhưng có lẽ chỉ giống thôi,ko ngon được như ngoài hà nội. Ở đây có loại rau khá lạ, giống sa lát nhưng lại giòn hơn.bỏ vào phở ăn khá ngon.
Ăn xong mình về ngủ. Đến 2h tỉnh dậy,xuống hỏi con bé làm lễ tân.
‘ở đây cafe đâu ngon và đẹp hả em?’
‘dạ, anh cứ qua hồ xuân hương,vào cafe mei ấy ạ’
Hình như em này cũng là sinh viên làm thêm.
Mình bắt taxi qua đó. Đúng là quán rất đẹp,không gian thoáng,rộng, nhìn ra hồ thì tuyệt. Mình chọn cho mình một chỗ khá lý tưởng.
Vừa ngồi xuống thì 1 em phục vụ tới. Đặt lên bàn 1 ly trà actiso.
‘dạ, anh dùng gì ạ?’
‘cho anh 1 ly đen ít đường’ ngước mặt lên nhìn em nó rồi mình nói.
Nhìn em khá cao, mặt cũng khá xinh, em nó quay đi lấy đồ uống, mình ngả đầu về phía sau,nhắm mắt,ưỡn ngực cảm nhận thêm cái không khí nơi đây.
Đang thả hồn cho nó tự do thì giật mình.
‘dạ,cafe của anh đây ạ, mời anh dùng ạ’
‘à..ừ, anh cảm ơn.’ ngồi lại đúng tư thế,tay luống cuống. nói xong cười thêm 1 cái với em nó. Em nó quay đi,mình xoay xoay ly cafe chờ nó chảy.
Đang ngồi ngắm hồ thì em nó lại đứng bên mình tiếp
‘em ngồi chút được không ạ’ lúc này thì đúng giọng nghệ an vang lên
‘ừ, em cứ ngồi đi’ mình nói nhưng khá ngạc nhiên
‘hì..anh người nghệ an à?’ em nó nói khi vừa ngồi xuống
‘ừ..hình như em cũng thế’
‘dạ, em quê thanh chương này anh’
‘thế à?thế thì hàng xóm rồi đó em’
‘hì..em lại gặp đồng hương. Mà anh đi đâu đây ạ?’
‘anh đi trốn’ mình vừa nói vừa cười.
‘hì..anh vui tính quá’
Mình cười rồi im lặng.
‘hình như anh đi công tác?’
‘sao em lại nghĩ vậy?’
‘thì lên đây du lịch chẳng ai đi một mình cả.mà cũng chẳng mang máy tính đi làm gì’
‘em cũng rành nhỉ?’
‘vào đây toàn khách du lịch mà anh, họ có đôi có cặp hết,còn anh lại một mình’
‘haha.nhưng lần này em sai.anh đi chơi thật’
‘chắc anh vào thăm cô nào à?’
‘không, anh đi một mình.’
Vừa nói xong thì em nó bị gọi.
‘em ra đây tí anh ạ’
‘ừ’
Mình ngồi bắt đầu nhâm nhi cafe. Cafe đây ngon hẳn,đậm đà,thơm.
1 tí sau em nó lại tới. Em nó vừa ngồi xuống thì có mấy tiếng cười từ những em phục vụ khác, nghe thấy thế em nó quay lại cười rồi tiếp tục câu chuyện.
‘em ngồi thế này ko sợ quản lý nói à?’
‘hì..giờ này rảnh anh ạ’
‘ừm, mà em có đang học gì ko?’
‘dạ, e đang sinh viên anh ạ, em làm thêm thôi’
‘ừm..’ mình nhấp thêm ngụm cafe.
‘mà anh đi du lịch thật ạ?’
‘thật chứ đùa em làm gì, à mà ko thật đâu, anh đi tìm tình yêu’
Nghe xong em nó bĩu môi,lè lưỡi. Mình nhấp thêm ngụm cafe rồi cười nhẹ.
‘không tin’
‘haha,sao không?’
‘trông anh thế này mà còn đi tìm thì tin sao đc’
‘thế mà tin đc đó em.anh đi du lịch thật’
‘thật à anh? Sao anh đi 1 mình,buồn chết’
‘thì đi mình mới thoải mái.không đi mình thì đi với ai nữa’
‘rủ bạn mà đi chi’
‘bạn anh tuổi này đâu rảnh như anh’
‘hì..thế anh đi được đâu rồi anh?’
‘anh đã biết đi đâu đâu, sáng mới lạc đường xong’
‘haha, cần em làm hướng dẫn viên du lịch không’
‘mất tiền không đã’
‘thôi,đồng hương,em làm miễn phí’
‘ờ,nghe hay đó.thế bao giờ em định hướng dẫn anh đây’
‘tối đi anh,tối em dẫn anh đi dạo’
‘giờ luôn đi’ vừa nói vừa cười nham hiểm
‘em giờ đang làm mà anh’
‘ừ, anh đùa thôi.em dễ tin nhỉ’
‘anh cứ chọc em.mà anh đang ở đâu?’
‘anh ở nhà nghỉ bích khuê, gần ngã năm,hình như bùi thị xuân thì phải’
‘dạ, tối em qua, cũng gần chỗ em trọ’
‘ừm’
Đến giờ khách đông hơn, em nó phải làm,thỉnh thoảng em nó lại thêm actiso cho mình,rồi lại quay đi nhìn mình cười.
Mình uống thêm ngụm cafe rồi cười nhẹ,có lẽ mình đã tìm ra điều gì đó.
to be continue …
tiếp theo
p39 khoảng 4h30 mình rời mei cafe, kêu thanh toán thì em nó lại, gửi tiền xong em nó hỏi mình.
‘anh giờ về luôn hay đi đâu?’
‘à,anh đi xòng quanh hồ coi sao’
‘hì..mỏi lắm đó anh’
‘ừ,thôi,anh đi nha’
‘dạ’
Vừa bước ra khỏi quán được 1 chút thì em nó ới theo.
‘anh ơi,chờ em với..’ mình ngạc nhiên,đứng chờ coi có việc gì
‘em xin nghỉ sớm,để em lấy xe rồi ta đi.hì..’
‘hả,thôi,để anh đi bộ chơi,em cứ làm đi’
‘ko sao đâu anh,chờ em chút’
1 phút sau thấy em nó chạy cái xe Max màu trắng + xanh lá cây ra.
‘đi thôi anh’
‘thế để anh cầm lái cho’
mình lên cầm lái,xe chạy chầm chậm,vừa đi vừa ngắm cảnh. Xe này thấp,nhỏ,mình ngồi mà cái chân nó vướng vướng. Sau lưng em nó ngồi cách khoảng 10cm thôi.thỉnh thoảng tay em nó lại đụng vào người mình.
‘sao em nhiệt tình với anh thế’
‘đồng hương cả mà anh’
‘ừ, mà em sinh năm mấy nhỉ’
‘dạ, em 93′
‘ừ, 9x nhỉ’
Cứ thế 2 con người xa lạ cứ đi,vừa đi vừa nói chuyện,em nó chỉ đường,mình lái xe.
Tối đến mình mời em nó đi ăn đồ nướng. Vào ăn rồi lại đi tiếp. Lượn lờ chán rồi đi ra chợ đà lạt (hình như chợ Hoà Bình). Gửi xe xong đi dạo giữa chợ. ở sân họ cứ hô cái gì đó mà mình cũng không hiểu,lạ lẫm hỏi em nó.
‘họ hô cái gì thế em?’
‘haha, nhìn cái mặt anh như tộc ấy’ cái mặt mình chắc ngơ lắm thì phải
‘họ hô giá đó anh’
‘ờ ờ,giờ mới biết’
Lượn lờ chán, đành về, đà lạt ngày cũng như đêm buồn thật. Tầm 8,9h thì gần các trường còn nhộn nhịp,khuya rồi thì vắng vẻ,buồn.
Về đến nhà nghỉ, tạm biệt em nó,mình lên phòng tắm rồi tính đi ngủ. Vừa tắm xong thì thấy tin nhắn của em mới quen,mình cũng chưa biết tên luôn. Hỏi han vài câu rồi thôi.
Nằm không ngủ đc nên dậy bật tivi lên, bật lap lên ngồi type update. Thật sự vẫn chẳng thấy nhớ ai.haizzz.bỗng dưng đi du lịch hết 1 đống tiền
p40 Ngồi chờ bão vào mà nó đi ra mất rồi.
Sáng thứ 6, 8h mình đang ngủ thì có điện thoại (công nhận 1 điều là đêm ngủ ở đà lạt rất chi là thích), mình mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại.
‘alo’
‘anh ngủ dậy chưa?’
‘ai đây, anh chưa dậy’
‘trùi ui,đi du lịch mà ngủ nướng vậy à, dậy đi anh, em nè, đang đứng dưới sân nè’
‘ừ, hả, à em à. Sang sớm thế’
’8h rồi đó anh, sớm gì nữa’
‘à..ừ, chờ anh tí,hay e lên phòng ngồi chơi đã’
‘thôi, anh dậy đi,em ngồi dưới này cũng được’
‘ừ ừ’
Mình vào vệ sinh mặt mũi rồi xuống, đập vào mắt mình hôm nay là 1 cô bé hoàn toàn khác. Tóc xoã ra, đi dày bệt, mặc bồ đồ rộng thùng thình, nhìn trẻ con lắm. Thấy mình em nó cười, mình cũng cười
‘chà, hôm nay nhìn như con lật đật nhỉ’
‘hả, thế này mà lật đật hả anh, lại bị chê rùi’
‘haha,anh đâu chê. Mà cũng có người chê kia à’
‘ai cũng chê cái bộ đồ này của em. Nhưng em lại thích’
‘ờ ờ, thích thì mặc,chê kệ họ’ mình nói thế nhưng buồn cười lắm
‘giờ đi ăn sáng đã em’
‘em ăn rồi’
‘thì để anh ăn chứ, đường này mà không ăn là anh chết chắc’
‘dạ, thế anh đi ăn đi, em ngồi đợi’
‘ừ, thế em ngồi đó, anh ra ăn chút’
Ăn xong quay lại thì có 2 đứa nữa đang ngồi với em nó. Thấy mình chúng nó tròn mắt nhìn, mình phải giả vờ nhìn đâu đó, ngại cmn được.
‘anh, đây là bạn em.chúng nó cũng muốn làm hướng dẫn viên du lịch đo’
2 đứa đó nhìn rồi chào mình, mình cũng đáp lễ chào lại. Xong hỏi em nó
‘giờ đi đâu em’
‘à….anh thích xem trường em không, đẹp lắm. Sau rồi mình đi thung lũng tình yêu, đồi mộng mơ’
‘ừ, thử cái coi sao’
3 đứa dẫn mình qua trường, từ chỗ mình đi bộ có tí là đến trường, trường nằm trên 1 ngọn đồi, cỏ tốt, khá đẹp. Các em nó quảng cáo đủ thứ về trường, mình chỉ ấn tượng với cái sân khấu với cái sân bóng. Cái sân khấu nằm dưới chân đồi nên khán đài cứ xây bám theo đồi là đẹp luôn. Còn cái sân bóng thì chắc cho tiền mình cũng không dám. 1 bên toàn sỏi, 1 phía thì nước. đi cho hết trường mỏi chân rã rời. 2 đứa bạn em nó cứ đi trước, còn mình với em nó đi sau, kể chuyện về quê hương, hỏi han đủ thứ. Lúc này mới biết em nó tên N (mình dấu tên tránh nằm vùng đà lạt).
Kết thúc tham quan trường N, lịch tiếp theo là thung lũng tình yêu, lúc này 2 đứa bạn N xin phép về, còn mình với N bắt taxi đi. Nhìn chả khác nào đôi uyên ương đi du lịch, haizzz. Thung lũng tình yêu đối với mình chả đẹp gì. Thấy bình thường, ở quê mình có mấy cái hồ nghe chừng đẹp hơn. Mình cứ lửng thửng đi, còn em nó mượn máy ảnh mình chụp lung tung, thỉnh thoảng quay sang chụp mình. Còn bắt mình làm dáng nữa,sinh mệt.
‘anh phải làm thế này, thế này này’ vừa nói vừa chỉnh cái dáng mình, bắt tay phải để đúng ý em nó, miệng phải nhoẻn cười. Mình cứ thế làm theo như con búp bê, mặt vô hồn.
‘nhìn cí mặt anh như gì ấy, thôi không chụp anh nữa, chụp ảnh mà như bị tra tấn ấy’
‘haha, thì khác gì tra tấn đâu.’
Thế là em nó cứ lăng xăng phía trước, mình lững thững đi, nói chung là không có gì thú vị lắm. Đi chán mỏi chân, mình bảo N vào ngồi ở cái chòi cạnh hồ. vào ngồi em nó quay đủ hướng, mình thì nhìn ngồi mấy người đang đạp vịt giữa hồ. Bỗng em nó quay sang hỏi.
‘anh chưa có người yêu thật à?’
‘ừ, thật’
‘phí nhỉ’ vừa nói xong lè lưỡi 1 phát
‘sao phí hả em’
‘không biết,hì’
‘ừm’
‘ừm thôi à? Sao anh không hỏi em có người yêu chưa’
‘hả,hỏi làm gì?’
‘không hỏi thôi, tại mấy đứa con trai gặp em cứ hỏi câu đó’
‘haha,chắc do em xinh quá đó’
‘xinh đâu..hì. Mà anh không hỏi thật à?’
‘haha, ừ thì em có người yêu chưa?’
‘hì..chưa anh ạ’
‘ừ’ đúng là 9x,buồn cười quá. Nhìn em nó mình nghĩ mông lung về điều gì đó, và hình như mình lại nhận ra thêm điều gì đó.
Ngồi thêm 1 chút nữa rồi qua đồi mộng mơ. Mình không thích các điểm du lịch trong này lắm, mình thích sự hoang sơ, còn đây sự can thiệp của con người là quá nhiều. Sang đồi mộng mơ thì vẫn thế, em nó tung tăng, mình chậm rãi. Đang đi thì em nó có điện thoại, đi ra xa nghe,cười khúc khích 1 chút rồi quay lại chỗ mình.
‘chiều qua chỗ em ăn lẩu nha anh, bạn em nó gọi bảo em phải mời anh bằng được đó’
‘ờ, nghe quan trọng thế à, thế em có mời không?’
‘hì..tất nhiên’ rồi cười tít mắt.
‘mà sao mới gặp anh mà em trông gần gũi thế?’
‘hì..em không biết’
‘ừm’
Đi thêm vòng nữa rồi về, chả thấy gì hay,chỉ tổ mỏi chân. Về đến phòng mình rủ em nó đi ăn rồi ai về nhà nấy, mình định đưa em nó về nhưng em nó bảo qua nhà bạn chơi, thế thôi, mình về phòng ngủ chiều đi ăn lẩu. Ngủ đươcj lúc mình mang lap ra cafe gần đó ngồi online coi có gì hay không (hôm update cho mọi người đó). 5h35 em nó đến gọi mình đi ăn lẩu.
to be continue …
tiếp theo
p41 Ngồi chờ bão vào mà nó đi ra mất rồi.
Sáng thứ 6, 8h mình đang ngủ thì có điện thoại (công nhận 1 điều là đêm ngủ ở đà lạt rất chi là thích), mình mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại.
‘alo’
‘anh ngủ dậy chưa?’
‘ai đây, anh chưa dậy’
‘trùi ui,đi du lịch mà ngủ nướng vậy à, dậy đi anh, em nè, đang đứng dưới sân nè’
‘ừ, hả, à em à. Sang sớm thế’
’8h rồi đó anh, sớm gì nữa’
‘à..ừ, chờ anh tí,hay e lên phòng ngồi chơi đã’
‘thôi, anh dậy đi,em ngồi dưới này cũng được’
‘ừ ừ’
Mình vào vệ sinh mặt mũi rồi xuống, đập vào mắt mình hôm nay là 1 cô bé hoàn toàn khác. Tóc xoã ra, đi dày bệt, mặc bồ đồ rộng thùng thình, nhìn trẻ con lắm. Thấy mình em nó cười, mình cũng cười
‘chà, hôm nay nhìn như con lật đật nhỉ’
‘hả, thế này mà lật đật hả anh, lại bị chê rùi’
‘haha,anh đâu chê. Mà cũng có người chê kia à’
‘ai cũng chê cái bộ đồ này của em. Nhưng em lại thích’
‘ờ ờ, thích thì mặc,chê kệ họ’ mình nói thế nhưng buồn cười lắm
‘giờ đi ăn sáng đã em’
‘em ăn rồi’
‘thì để anh ăn chứ, đường này mà không ăn là anh chết chắc’
‘dạ, thế anh đi ăn đi, em ngồi đợi’
‘ừ, thế em ngồi đó, anh ra ăn chút’
Ăn xong quay lại thì có 2 đứa nữa đang ngồi với em nó. Thấy mình chúng nó tròn mắt nhìn, mình phải giả vờ nhìn đâu đó, ngại cmn được.
‘anh, đây là bạn em.chúng nó cũng muốn làm hướng dẫn viên du lịch đo’
2 đứa đó nhìn rồi chào mình, mình cũng đáp lễ chào lại. Xong hỏi em nó
‘giờ đi đâu em’
‘à….anh thích xem trường em không, đẹp lắm. Sau rồi mình đi thung lũng tình yêu, đồi mộng mơ’
‘ừ, thử cái coi sao’
3 đứa dẫn mình qua trường, từ chỗ mình đi bộ có tí là đến trường, trường nằm trên 1 ngọn đồi, cỏ tốt, khá đẹp. Các em nó quảng cáo đủ thứ về trường, mình chỉ ấn tượng với cái sân khấu với cái sân bóng. Cái sân khấu nằm dưới chân đồi nên khán đài cứ xây bám theo đồi là đẹp luôn. Còn cái sân bóng thì chắc cho tiền mình cũng không dám. 1 bên toàn sỏi, 1 phía thì nước. đi cho hết trường mỏi chân rã rời. 2 đứa bạn em nó cứ đi trước, còn mình với em nó đi sau, kể chuyện về quê hương, hỏi han đủ thứ. Lúc này mới biết em nó tên N (mình dấu tên tránh nằm vùng đà lạt).
Kết thúc tham quan trường N, lịch tiếp theo là thung lũng tình yêu, lúc này 2 đứa bạn N xin phép về, còn mình với N bắt taxi đi. Nhìn chả khác nào đôi uyên ương đi du lịch, haizzz. Thung lũng tình yêu đối với mình chả đẹp gì. Thấy bình thường, ở quê mình có mấy cái hồ nghe chừng đẹp hơn. Mình cứ lửng thửng đi, còn em nó mượn máy ảnh mình chụp lung tung, thỉnh thoảng quay sang chụp mình. Còn bắt mình làm dáng nữa,sinh mệt.
‘anh phải làm thế này, thế này này’ vừa nói vừa chỉnh cái dáng mình, bắt tay phải để đúng ý em nó, miệng phải nhoẻn cười. Mình cứ thế làm theo như con búp bê, mặt vô hồn.
‘nhìn cí mặt anh như gì ấy, thôi không chụp anh nữa, chụp ảnh mà như bị tra tấn ấy’
‘haha, thì khác gì tra tấn đâu.’
Thế là em nó cứ lăng xăng phía trước, mình lững thững đi, nói chung là không có gì thú vị lắm. Đi chán mỏi chân, mình bảo N vào ngồi ở cái chòi cạnh hồ. vào ngồi em nó quay đủ hướng, mình thì nhìn ngồi mấy người đang đạp vịt giữa hồ. Bỗng em nó quay sang hỏi.
‘anh chưa có người yêu thật à?’
‘ừ, thật’
‘phí nhỉ’ vừa nói xong lè lưỡi 1 phát
‘sao phí hả em’
‘không biết,hì’
‘ừm’
‘ừm thôi à? Sao anh không hỏi em có người yêu chưa’
‘hả,hỏi làm gì?’
‘không hỏi thôi, tại mấy đứa con trai gặp em cứ hỏi câu đó’
‘haha,chắc do em xinh quá đó’
‘xinh đâu..hì. Mà anh không hỏi thật à?’
‘haha, ừ thì em có người yêu chưa?’
‘hì..chưa anh ạ’
‘ừ’ đúng là 9x,buồn cười quá. Nhìn em nó mình nghĩ mông lung về điều gì đó, và hình như mình lại nhận ra thêm điều gì đó.
Ngồi thêm 1 chút nữa rồi qua đồi mộng mơ. Mình không thích các điểm du lịch trong này lắm, mình thích sự hoang sơ, còn đây sự can thiệp của con người là quá nhiều. Sang đồi mộng mơ thì vẫn thế, em nó tung tăng, mình chậm rãi. Đang đi thì em nó có điện thoại, đi ra xa nghe,cười khúc khích 1 chút rồi quay lại chỗ mình.
‘chiều qua chỗ em ăn lẩu nha anh, bạn em nó gọi bảo em phải mời anh bằng được đó’
‘ờ, nghe quan trọng thế à, thế em có mời không?’
‘hì..tất nhiên’ rồi cười tít mắt.
‘mà sao mới gặp anh mà em trông gần gũi thế?’
‘hì..em không biết’
‘ừm’
Đi thêm vòng nữa rồi về, chả thấy gì hay,chỉ tổ mỏi chân. Về đến phòng mình rủ em nó đi ăn rồi ai về nhà nấy, mình định đưa em nó về nhưng em nó bảo qua nhà bạn chơi, thế thôi, mình về phòng ngủ chiều đi ăn lẩu. Ngủ đươcj lúc mình mang lap ra cafe gần đó ngồi online coi có gì hay không (hôm update cho mọi người đó). 5h35 em nó đến gọi mình đi ăn lẩu.
p41 Thời gian qua mọi người đã ủng hộ, chia sẻ và dõi theo chuyện đời của mình. Nhưng có lẽ đây là lúc mình nên dừng lại, cũng xin phép cho mình không nói ra sự lựa chọn của mình. Làm vậy để trong mỗi người tự có 1 cái kết cho chính mình, để ai cũng có thể theo ý người đó được.
Bây giờ mọi thứ hình như đã đi quá xa, và đã có sự chỉ trích dành cho mình. Suy nghĩ kỹ nên mình sẽ close topic tại đây.
Mong “những ai” biết và có gì đó không hài lòng với T thì thông cảm cho T nhé. T hiểu mọi người nghĩ gì và chính T cũng không muốn thế.
Phương à, anh xin lỗi vì đã đưa mọi chuyện lên đây nhé, có đọc được thì hết giận anh đi nhé. Anh đã sai.
…
…
…
THE END !!! .